cuộc sống bí mật của chồng tôi
của mình, Tô Hữu Dũng, đã có một đứa con trai r
ng nỗ lực vun đắp cho tương lai, hóa
công khai đẩy tôi ngã chỉ để bảo vệ con trai riêng, k
ký vào đơn ly hôn, rồi thuê người sá
viễn, để họ có thể trở thành
ngapore. Sáu tháng sau, khi tôi trở thành một bác sĩ danh tiếng đứng trên đỉnh cao d
ươ
Tuyế
cuộc sống bí mật của chồng tôi
tôi: "Trưởng khoa Tim mạch, Bác sĩ Trang Tuyết". Cuối cùng, sau bao nhiêu năm nỗ lực không ngừng, tôi đã đạt được vị trí mà mình hằng ao ước tại một tro
g vang lên, cắt ngang
chỉnh lại chiếc áo
o một cậu bé chừng bốn tuổi. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, có điều gì đó
nhưng có phần giả tạo. "Tôi là La Quế Lâm. Con trai t
ạng xã hội nào đó. Cô ta có một vẻ đẹp được chăm chút tỉ mỉ, từ mái tóc uốn lượn hoàn hảo đến bộ
An. Cậu bé có một đôi mắt to, đen láy, và khi
của Tô Hữu D
ng gạt nó đi. Chắc chỉ là sự trùng hợp. Tôi hít một hơi
có thể cho tôi biết cụ thể các
Tiếng tim đập của cậu bé không đều, có một âm thổi nhẹ mà chỉ những người có
gia đình không, cô La?" tôi hỏi,
"Không, thưa bác sĩ. Cả hai bên gia đình
ng của Tô An chỉ đến một căn bệnh tim di truyền hiếm gặp. Một căn bệnh mà tôi biết quá rõ, b
bắt đầu run rẩy. T
biết tên đầy đủ của cha ch
n ý. Cô ta với lấy cây bút trên bàn tô
ữu D
vào tim tôi. Mọi thứ xung quanh mờ đi. Tiếng ồn của bệnh viện, ánh nắng ngoài cửa s
ám năm, đã có một gia đình khác. Một cậu con trai bốn tuổi. Điều đó c
. "Anh ấy là một doanh nhân thành đạt, cô biết đấy. Việc kinh doanh bất động sản chiếm
g hại vừa đắc thắng. Ánh mắt của một
thành đạt luôn có những nhu cầu riêng. Miễn là
ừng tế bào của tôi. "Vẫn về nhà với cô". Cô ta nói như thể tô
o lên. Cô ta nhìn màn hình rồi mỉm cười,
mật. "Em và con đang ở bệnh viện. Đúng vậy, để kiể
ai. Giọng nói trầm ấm quen thuộc đó, giọng nói đã từng thề non hẹn biển với
vàng lấy điện thoại của mình ra, run rẩy nh
giây sau, tin nhắ
vợ yêu. Họp xong anh sẽ g
n nhẫn. Nước mắt tôi trực chờ tuôn rơi, như
, lần này là một tin nhắn. Cô ta liếc
rồi. Anh ấy đa
là bác sĩ Trang Tuyết, là trưởng khoa. Tôi không thể gục ngã ở
Tôi sẽ sắp xếp một cuộc hẹn tái khám vào tuần
ừ cửa sổ văn phòng, tôi có thể n
y anh. Tô Hữu
g, bế bổng cậu bé lên và hôn lên má nó. Nụ cười trên môi anh ta rạng rỡ và tự tại, một nụ cười tôi đã rất lâu rồi không còn đ
a, là chủ tịch tập đoàn Tô thị.
h p
ủa anh ta. Tôi đang mang trong mình đứa con của anh ta. Nhưng
g chỉ sụp đổ. Nó đã t
chuyến công tác đột xuất, những lần anh ta nói mệt
ôi muốn tạm gác lại sự nghiệp để sinh con cho anh. Anh đã ôm tôi, nói rằng
h ta đã là cha của mộ
nh đang vun đắp cho tương lai của chúng tôi, thì anh
n. Màn hình sáng lên v
khổng lồ, nhấp n
ả lời, cố gắng giữ cho
lo
ng trên đường về nhà đón em đi ăn tối." Giọng an
này, tôi
khúc khích của một đứa trẻ. Tiếng La Quế L
ng che đậy, "À, tivi ở văn phòng đan
a vội vàn
nghịch cà vạt của anh. Anh ta nhìn cậu bé với ánh mắt trìu mế
của anh ta không còn thuộc về
m nữa. Nó biến thành một tảng băng lạnh lẽo, đông cứng
sự quyết t
ương Hạnh My. Tôi không cần sự
khác. Một số điện thoại tôi đã lưu từ l
chương trình nghiên cứu ở Singapore mà thầy
hình ảnh gia đình ba người họ d
bắt đầu. Ng