ảo A
hoi thóp trước mặt tô
ân tôi
ương chiến công của cha tô
kỷ vật duy nhất của cha tôi để
lấy lại chiế
chú chó, khóc lóc lao
i cô ta, ánh mắt
ra?" Anh ta hỏi, g
ng. Tôi lắc đầu.
mặt tôi. "Cô còn chối cãi? Đây là thu
c của mình, nhưng tôi
hương cho tôi,
t lấy, Lư Mạnh K
," anh ta r
ờ, rồi cườ
anh bắt đầu xì xà
sẽ không xin lỗi,"
dùng huy chương của ch
y, cúi đầu nhìn thấ
ang chất vấn
hãi, vội vàng g
g điệu khinh miệt. "Chẳ
ay đón lấy, cô ta đ
chương rơi
hé," cô ta giả
tôi trố
n năng nhảy
ốt tràn vào
lần lặn xu
tôi cuối cùng cũng tìm
Mạnh Khôi đang an
ăng không?" Anh ta hỏ
uệ nín khóc
nh ngang tai, đau
ao băng này không
h ta đã hoàn toàn t
ức không thể
ận vì đã
"món quà sinh nhật" m
còn lại tiếng vỡ
ớ đến tôi, tron
hông? Anh đưa em đ
g cười, giọng
ương của cha tôi, có phải kh