ảo A
n bệnh viện xử
ắc-xin, Lư Mạnh Khôi
hể nhận ra, anh ta
lẽ, anh ta đã thực sự
Anh ta hỏi, giọng điệu đầy á
lắc
đi," tôi nói, gi
linh tinh. Anh đã nói rồi, hôn
, Bảo An. H
ể sinh con thì sao?
im lặng đến
anh ta đã cho t
hiểu
au ngày giỗ của c
lại thì thấy Lư Mạnh K
a anh ta là thứ tôi đ
ời đi, không một
ểu, tại sao anh ta lạ
ng bệnh viện, chính niềm tin vào tình yê
tất cả đã
không thể
lòng thừa nhận, những lờ
đã đến sin
một bữa tiệc sinh nhậ
ghĩ, mình sẽ
hông vui sao?" Tôi hỏ
út bực bội. "Đừng
như đây là bữa tiệc
món quà, một chiếc
đấy. Nếu không thích, an
ng tay. Tôi nhớ đã từng t
ón quà người khá
anh ta, rốt
sót lại trong tôi
tôi nói, giọng
ấy câu trả lời của t
rời t
ời xuất hiện
quanh đều kin
ăng này là do ai đó tạo
nhớ Lư Mạnh Khôi từng hứa s
Lẽ nào, anh ta vẫ
i Minh Huệ xông
ác như vậy? Con chó của tôi c