yết Vân
người đàn ông đang đứng dưới màn mưa, án
o diễn vang lên, có chút không hài lòng, nhưng
chỉ nhìn tôi, lặp lại một lần nữa, giọng nói trầ
Vân, tôi nó
lòng. Anh ta lấy tư các
eo mệnh lệnh của anh ta, quen với việc lấy lò
u, cố gắng giữ cho giọn
yện gì không ạ? T
m xuống. Anh ta chưa bao giờ bị tôi
dám phát ra một tiếng động nào. Bầu khô
sự chú ý của anh ta. Giống như những lần trước đây, tôi sẽ làm
ần này
ôi đã nguộ
gằn từng chữ, "Em chắc chắ
à tôi đã từng yêu say đắm. Nhưng giờ đây, t
in anh đừng làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim."
một nụ cười lạnh
in lỗi. "Xin lỗi đạo diễn, chúng
Trần Trung Túc
hìn thẳng vào Trần Trung Túc, g
him chặt vào tôi. Tôi có thể cảm nhận đượ
iên quay người, không nó
thở phào nhẹ nhõm. Áp lực vô hình mà anh
Nhưng tôi không th
phim truyền hình. Nhưng điều kiện là, tôi phải làm diễn viên đón
ta muốn dùng cách này để làm bẽ mặt
." Tôi nói
điên rồi à? Em là nữ chính, sao có thể đ
i nhạt, "Coi như là tôi trả lại ân tình mà nh
họ Trần, nhưng tôi kh
ng Túc, tôi đã gặp Liêu Tường Vi. Cô ta nh
nh Ninh Tuyết Vân sao? Sao lại hạ mình đến
chỉ lẳng lặng đi v
ửa phòng đột nhiên mở ra.
không hề có chút thanh tịnh nào của người tu hành. Đô
hông tự nhiên, vội vàn
ta đã chặn
đây?" Anh ta hỏi,
" tôi đáp, "Làm d
i sa
i trả lời một c
xuyên thủng tôi. Tôi không né trán
mới lên tiếng, giọ
phải làm vậy.
i anh ta, "Tôi không muốn nợ
qua người anh ta,
. Liêu Tường Vi không muốn tự mình thực
ên cao xuống. Dù đã có dây bảo hộ, n
lý, đột nhiên, tôi bị ai
, tôi hét lê
tay ấm áp. Mùi hương gỗ đàn hư
, kinh ngạc nhìn
n Trun
đã cứ
àng hơn là, môi của anh ta đ
đang
ng, trước mặt
rỗng. Chuyện gì
ng ôm chặt lấy tôi hơn, nụ hôn cũng trở nên sâ
được, chỉ có thể phát ra
mắt của mọi người xung quanh
úc, anh ta đ