của Mạc T
. Nhưng tôi đã lầm. Anh ta không những không từ bỏ mà còn trở nên điên
ô ta tìm đến tậ
ngây thơ, yếu đuối thường ngày, đôi m
xin chị... xin chị đừng rời xa anh
Doãn, cô tìm nhầm người rồi. Người nên cầu xin là cô, không phả
áng thương. "Em và anh Hùng Phong... chỉ là hôn ước do gia đình s
Ngọc Minh. Nói với tôi làm gì? Tôi
đố kỵ và tức giận không thể che giấu. "Là tại chị! Nếu không có chị, anh M
ta chọn một bệnh nhân tim sắp chết,
đến đỏ mặt, nhưng l
ã nhìn thấu bộ m
nghiến răng. "Rồi chị sẽ thấy, người c
cơn giận trong tôi bùng lên. Tôi không k
út
iọng nói giận dữ v
yệt! Em đang
từ lúc nào. Anh ta lao đến, đỡ lấy Doãn
h ta, giọng nói run rẩy, "em... em chỉ muốn
cúi đầu, bờ vai run lên bần b
g và tức giận. "Anh không ngờ em lại là người như vậy!
ng trước mắt, chỉ
diễn một vở kịch tình y
tôi không nhịn được mà chửi thẳng mặt.
"Người cần im miệng là em!
"Bảo tôi xin lỗi con tr
ờng như đã đốt cháy to
hiến răng, rồi ra hiệu cho hai tên v
ùng vẫy, nhưng sức của một người phụ nữ làm
ồi à?" tôi hét lên, cố gắng
ợ. "Anh điên rồi? Đúng, là em đã ép anh phải điên lên! Anh
i sẽ không xin lỗi
nở trên môi. "Vậy thì em cứ ở đây mà suy nghĩ
ang ra lệnh c
ô. Không có lệnh của tôi, không ai được phép c
h ta như một b
m nghỉm trong không gian. Qua khóe mắt, tôi thấy Doãn Mỹ L
, giữa tôi và Phùng Ngọc Minh, khôn

GOOGLE PLAY