/0/95797/coverbig.jpg?v=2089d2fa887a8ae60d65cb6fada1088d)
i từ bỏ tất cả để trở thành "chị
n dựng tai nạn biến cha mẹ tôi thành người thực
g đã khiến tôi
sinh trở về một năm tr
g khi tôi cứu tình nhân của anh ta k
g nói với một tên du côn: "C
ệnh, lại đang đứng nhìn tôi bị một k
này, tôi và anh,
ươ
o Trin
g sinh trở về ngày phát hiện r
hảng phất trong không khí, và tấm ảnh cưới khổng lồ treo trên tường-nơi người đàn ông tôi yêu bằng cả sinh mệnh
hực sự s
một cuốn phim kinh dị tua
tất cả để bước vào thế giới của anh. Tôi học cách uống rượu, học cách đánh nhau, xăm kín lưng mình hình một con phượng h
ôi đủ yêu anh, đủ hy sinh v
hạch Thu Uy
nhiệt huyết như ánh mặt trời. Cô ấy là tất cả những gì t
người tình một danh phận trong sạch,
-hai vị bác sĩ đầu ngành đáng kính-thành người thực vậ
, hoặc là tôi sẽ rú
ng của anh ta vẫn còn
. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần cha mẹ t
tôi
đã ra lệnh cho đàn em rút ống
g còn tình yêu, tôi chẳng còn lại gì. Tôi đứng trên tầng thượng của tòa nhà cao
thể chỉ kéo dài tr
tôi mở
i nhìn xuống đôi tay mình, những ngón tay thon dài,
vẫn còn nét kiêu ngạo nhưng chưa nhuốm màu tuyệt vọng, và qu
kịch xảy ra. Ngày tôi lần đầu tiên phá
vang, cắt đứt dòng suy ngh
à phê, làm một trận om sòm, để rồi
y, sẽ không
âu, cố gắng đè nén sự
Al
iọng anh ta vẫn lạnh
ng anh?" Tôi cố gắng giữ
ì. Tôi chỉ h
giải thích, không một lời qu
Mười lăm năm yêu một tảng băng, mười lăm năm
a. Tôi sẽ trả anh về với Thạch Thu Uyên của anh
lâu rồi không liên lạc. Một cái tên khiến trái
Thái
hỏ của tôi. Hiện là một
người đã thu dọn thi thể
lên vài hồi rồi
trầm ấm, chính trực
. Nước mắt không thể
là mình, Bả
iọng anh trở nên lo lắng. "Trinh? Cậu sao
nở. "Giúp mình và cả gia đình mình… rời khỏi nơi
chỉ biết rằng đây là con
m thấy một chút bình tĩnh trở lại.
n quán cà phê "Nắng Chiều" ở góc phố cổ. Đây là nơi kiếp tr
ất, đủ để quan sát m
chỉ mặc một chiếc áo phông xám và quần jean đơn giản. Trông anh ta bớt đi vẻ tàn
ánh, đôi mắt to tròn, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Cô mặ
là Thạch
mình. Anh ta, người đàn ông luôn lạnh lùng với cả thế giới, lại đang chăm chú lắng nghe cô
anh sô cô la, loại mà tôi ghét nh
ày trông em gầy q
mắt, nhận lấy thanh sô c
tên giả. Một cái tên hiền làn
cảm thấy trống rỗng. Giống như nhìn m
đi ngang qua một con hẻm nhỏ, một tên say rượu lảo đảo từ
bắt đầu buông
n ra sau lưng mình. Anh ta không hề ra tay, chỉ dùng
ến đ
a khiến tên say rượu tỉnh cả rư
Thu Uyên dậy, phủi bụi trên
ười, ánh mắt đầy ngưỡng mộ
n cà phê, lặng lẽ
ẻ thù, người đã nhẫn tâm rút ống thở của cha mẹ tôi, giờ đây lại đ
nực
g thật đá
t người đàn ông tên "Hùng" , một công nhân xây dựng hiền lành, chứ khô
là ở tôi, đã quá cố chấp với m
hanh toán tiền
ông mang ô, cứ thế bước đi trong màn m
o tôi lại thua một cô gái như Th
i không đủ tốt, không đủ
ã không phải là một con phượng hoàng lửa có
bông hoa hướng dương luô
phải là mặt tr
ng lên. Là tin nh
u và gia đình hãy chuẩn bị. Trong
tu
An, một tuần nữa thôi, Mai Bảo Trinh nà

GOOGLE PLAY