m Đan
u ám. Hai tên vệ sĩ ấn tôi quỳ xuống trước bài vị tổ tiên. Sàn nhà bằng
nhận lỗi!" Một tên vệ sĩ lạnh
tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ có vài ngọn nến leo lét
g nỗi đau thể xác không thể nào so
i, Trang Trường An đã nắm tay tôi, quỳ trước bài vị tổ tiên. A
là người phụ nữ duy nhất của anh. Bất cứ ai l
ó, nhưng ngườ
g tôi nhiều nhất. Chính anh đã để mặc
lâu. Hai chân tôi đã tê dại, không còn cảm giác. Lưng tôi đa
ớc khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn
rong phòng ngủ của mình. Trang Trường An đang ngồi
ẻ nhẹ nhõm. "Em tỉnh rồi à?
ta, ánh mắt
giải thích. "Chuyện lần này... coi như bỏ qua. Mẹ anh cũng
hĩ rằng chỉ cần vài câu nói là có thể xóa đi
tường. Tôi không muốn nhìn thấy khu
h ta mua cho tôi rất nhiều quần áo, trang sức
y là bộ sưu tập mới nhất của Chanel, em xem có thích không? Còn đây là
một cách thờ ơ. "Cảm ơ
hút bối rối. "Em... em không thích sao
ông bao giờ gặp anh. Tôi muốn một con dao, để có thể rạch
ôi chỉ
i tuần này có một buổi tiệc từ thiện, em đi cùng a
ng không muốn ở trong căn nhà n
ôi đang chuẩn bị, anh ta bước vào
bầu màu trắng, trông thậ
cô ấy đi cùng. Em không phiền chứ?" Anh ta hỏi, như
gì đây? Tôi chỉ
ú ý. Anh ta là CEO của một tập đoàn lớn, trẻ tuổi và tài giỏi.
ịu dàng nói: "Còn đây là Ngọc Lam, cô ấy đang
mò, soi mói, và cả thương hại. Tôi cảm thấy mình như mộ
đưa cả vợ cả và nhân
ết đẻ, nên phải chấp nhận c
h đẹp, tài giỏi mà lại
vào tai tôi. Tôi đứng đó, hai tay nắm chặ
trúng một chiếc vòng cổ ngọc trai. Cô ta nũng nịu n
n đối thủ, cuối cùng mua được chiếc vòng với một cái giá trên trời. Anh ta
ưởng. Họ tán thưởng tình yêu của a
của anh ta, chỉ đứng đó
ôi quay người, đi ra phía ban côn
Lam cũng đ
giọng đầy tự hào. "Anh Trường An yêu tôi và con của ch
lời, chỉ lạnh
ao anh ấy lại vung tiền mua chiếc vòng này cho tôi không? Vì nó giống hệ
g rất thích một chiếc vòng ngọc trai tương tự.
hị không có được, tôi lại
ột nhiên loạng choạng, rồi h
A
a lại. Nhưng cô ta lại nắm chặt lấy tay tô
Ù
ôi không biết bơi. Tôi hoảng loạn
lao đến. Anh ta nhìn thấy cả hai
i và Bạch Ngọc Lam gần
do dự tro
với tôi, dài nh
hía Bạch Ngọc Lam, n
lo lắng hỏi: "Ngọc
ỏ qua tôi, người đ
óng dáng anh ta đang vội vã đưa Bạch Ngọ
là câu trả
anh ta đã chọn cô t
lên, tôi đã bất tỉnh. Tôi được đưa
là Trang Trường An. Anh ta đâu rồi? Chắc là đang ở bên c
xử lý vết thương. Thật may là tô
ang vội vã đưa Bạch Ngọc Lam rời đi. Trông anh ta rất lo l
iễn một vở kịch đán
ang thang trên đường phố. Đêm đ
ề, tôi thấy anh ta đang ngồ
đứng dậy. "Đêm
n đến anh," tôi
ua anh ta, đị
iếng rên rỉ khe khẽ phát ra
g An... nhẹ
n tôi kh
hìn vào khe cửa hé
n thấy một cảnh tượn
đó, cúi xuống, dịu dàng xoa

GOOGLE PLAY