yên sắp hết hiệu lực. Tôi đã từng ngây thơ tin rằng
thuật, để anh có thể hiến tủy cho em trai của
vào thùng rác, cướp đi kỷ vật cuố
lại đe dọa gia đình tôi, bắ
ta, anh đã đẩy tôi ngã, khiến đầu tôi đập
y thế. Tình yêu của tôi, tron
y hôn, đặt nó lên bàn cùng với tấm chi phiếu anh ta dù
ươ
Ánh Th
nhân kéo dài hai năm của tôi và Trương
đã gọi điện để
9 giờ sáng ngày kia, cô chỉ cần đến sở dân chính
h đáp, ngón tay vô thức miết
do đang
rên bàn làm việc. Đó là bức ảnh cưới duy nhất của chú
u thẳm không hề nhìn vào ống kính mà lại nhìn ra một khoảng không vô định. Ánh mắt đó, dù
nụ cười, đôi mắt cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm từ ngư
ua, tôi đã cố gắng biết bao
tôi đã sai
ầm
i giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Trương Hải
tôi, giọng nói không một chút cảm x
eo nó lên giá. Hai năm qua, việc chăm sóc cuộc sống thường
mắt lướt qua tôi. "Cuối tuần này có một bữ
trà vừa pha lan tỏa trong l
với câu trả lời của tôi. "Tại sao? Lạ
tách trà, im
khẩy, một nụ cười mang theo sự chế giễu quen thuộc.
Minh
y vô hình, bóp nghẹt lấy trái tim
căn phòng này. Anh đứng bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn và
nhân này chỉ là một giao dịch. Trái tim tôi, trước đây,
thúc, chúng ta sẽ ly hôn. Trong hai năm n
n rằng hai năm là đủ dà
tôi đã
ngoài. Không một lời từ biệt. Trương Hải Nguyên gần như phát đ
rở về, cả người nồng nặc mùi rượu, đẩy tôi ngã xuống
âu... đừ
ưng trong suốt quá trình, từ đầu
an ái trên cơ thể nhắc nhở tôi về sự thật tàn nhẫn đêm qua
hơn một chút. Anh sẽ về nhà ăn cơm, sẽ thỉnh thoảng hỏi han công việc
o, khiến tôi chìm đắm trong ảo tưởng. Tôi đã từng nghĩ rằng,
Giang Minh
phía cô ấy, giống như một chú chó trung thành tìm lại được chủ nhân. Mọi sự dịu dàng anh
, như một cách để nhắc nhở tôi
kéo tôi về thực tại, sự thiếu kiên nhẫn trong đó n
g một khoảnh khắc, sự lạnh lùng trên gương mặt anh tan biế
u Ch
nói cố gắng đè nén sự phấn khích. "Em về rồi
thậm chí không thèm nhìn tôi một cái. Khi l
ớc trà nóng bỏng bắn lên mu bàn tay,
khẽ kêu l
bóng lưng vội vã của anh nhan
nh cửa đã đóng chặt. Trái tim tôi, cũng giố
ng nước xối lên vết bỏng. Cảm giác đau đớn dịu đi một
ôi rung lên. Là
ột lúc rồi
gay." Giọng anh ra lệnh, k
hỏi lý do, an
vẫn thay quần áo và lái xe đến bệnh viện. Có lẽ, tr
, tôi nhìn thấy một cảnh tượng khi
ào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang run rẩy c
anh, khóc nức nở. "Hải Nguyên,
ở đây rồi." Trương Hả
uối hành lang, cảm thấy mìn
ấy tôi. Anh buông Giang Minh Châu ra,
truyền máu gấp. Nó thuộc nhóm máu hiếm R
vào mắt tôi. "Cô cũng là
ững n
phải vì lo lắng cho vết bỏng
. hiến máu?" Gi
chối. "Là hiến tủy. Các bác sĩ nói rằng ca phẫu thuật của t
cách tự nhiên, như thể đó
ương thích." Trương Hải Nguyên tuyên bố, như thể
mình. "Hiến tủy? Hải Nguyên, anh có
uy hiểm một chút cũng đáng." Anh ngắt lời tôi, sự
là giấy đồng ý phẫu thuật. Vì tôi là người đã k
bút cho tô
phối
thân phận này của tôi khi cần tôi làm mộ
h, nhìn Giang Minh Châu đang đứng các
nh không có
như khắc sâu vào tim. Quyền Ánh Thư. Ba ch
c giật lấy tờ giấy, không một lời cảm ơn,
, cô ta níu tay anh lại, giọng nũng
" Anh mỉm cười, một nụ cười ấm
hẫu thuật, tôi bất giác
đầu lại, ánh mắt lạn
rở về." Lời nói nghẹn
ười nhạt, rồi quay
huật từ từ đóng lại,
ai chữ "Đang phẫu thuật"
được nữa. Tôi ngồi thụp xuống sàn
ã hiể
h yêu anh dành cho Giang Minh Châu có
hút lo lắng của anh, c