i Khan
ia Trương rằng tôi sẽ đến nhà Hồng Nhi ở vài ngày. Bà nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn
bà đã đoán
ay, dự định sẽ đến một thành phố biển yên tĩnh nào đó. Tôi cần một khởi đ
ếc xe tải mất lái đã đâm sầm vào phía sau xe của tôi. Lực va chạm
bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc
, thấy tôi tỉnh, bà vội vàng đứng dậy. "P
cả người đau ê ẩm. "Tôi… tôi
lên từ cửa. Là Hồng Nhi. Cô ấy chạy đến bên giường, vẻ
ết mình đã hôn mê gần một ngày. Cảnh sát tìm thấy điện
. Tôi biết tôi không nên hỏi, nhưng
gia Trương nhìn n
cậu ấy ở bên cạnh chăm sóc cô Hoàng. Cô ấy bị
ì ra
ng. Còn anh, anh đang bận ở bệnh viện khác, chăm sóc ch
khiến tôi bật cười. Một nụ
Tôi đã từng nghĩ, có lẽ anh không yêu tôi, nhưng ít nhất giữa chúng tôi cũng có ba năm nghĩa vợ ch
à đạo, vì biết anh thích uống trà. Tôi đã âm thầm xử lý những rắc rối nhỏ trong công việc mà anh
t cả đều
ết thúc rồi. Thậ
ặc bộ vest thẳng thớm, vẻ mặt có chút mệt mỏi nh
i giường, giọng điệu bình thản như
c." Tôi đáp lại, g
ghe bác sĩ nói về tình hình của em. Xin lỗi, h
rộn như vậy, vẫn dành thời gian quý báu đến đây thăm một tr
xuống. "Vi Khanh,
vào mắt anh. "Hay là tôi nên đợi anh hoàn tất thủ tục ly h
i, đồng tử co
yện điện thoại với Hồng Nhi.
a có lẽ phải hoãn lại rồi. Mì
ôn thì sao? Cậu đã lừa được chữ ký của tên khốn đó
n sang giận dữ, rồi cuối cùng là một sự lạnh lẽo đán
như muốn thiêu đốt tôi. "Em vừa nói cái gì?

GOOGLE PLAY