Phươn
ì thầm bên tai tôi, "Phương đừng sợ cỗ quan tài, nó chỉ là một cái tủ quần áo lớn
uần áo trở thành nơi trú ẩn an toàn của tôi. Mỗi khi buồn bã hay sợ hãi, tôi lại
ếc tủ quần áo" vĩnh hằng của riêng mình, anh l
g Lạnh Cơ Thể" trên tay, nhưng trong mắt anh, nó lại
lạnh băng. "Dùng cả cái chết để gây sự chú ý với tô
m trí. Giải thích ư? Tôi còn có thể giải thích điều gì nữ
t câu yếu ớt như vậy. "Đây chỉ là... một phần trong đồ
trang sức, niềm đam mê duy nhất của mình,
iết kế trang sức mà lại liên quan đến đông lạnh cơ thể sao? Em gái đúng là có trí tưởng tượ
kim độc, châm thẳng vào vết
còn đáng sợ hơn cả lời trách mắng. Anh xem sự im lặng
i chậm rãi cúi xuống, nhặt từng tờ giấy rơi vương vãi trên sàn. Sau đó
hiết kế khác, thực tế hơn." Tôi nó
n ngoãn và biết nghe lời, chỉ để làm anh hài lò
hách, lục tìm trong thùng rác. May mắn thay, người giúp việc chưa dọn dẹp. Tôi
g. Đây là con đường s
động nhỏ từ phía phòng bếp thu hút sự chú ý c
Thúy Anh từ phía sau. Tay anh vòng qua eo cô ta, đặt trên bụng cô ta một cá
hấy ở anh. Dù chúng tôi sống chung một mái nhà, anh luôn giữ mộ
động này là hoàn toàn bình thường. Tôi là kẻ thừa,
trí. Nó vẫn đau, đau đến mức tôi ph
Nhưng khi tôi vừa đi được vài bước, giọng nói của Tôn Thú
o em còn ch
nhìn thấy tôi. Việt Nguyên Hãn cũ
yêu chú Hãn. Nhưng em à, tình yêu không phải là thứ có thể cưỡng cầu. Em xem, chú
ãn khẽ gắt lên, dường như
ến gần tôi hơn, ghé sát vào tai tôi, dùng â
cha không mẹ, ăn bám nhà người khác mà còn
tôi c
ăn ở thất đức lắm nhỉ? Loại gen đó di truyền cho mày, nê
t lên, toàn bộ lý t
ép xúc phạm cha
hết sức lực của mình, tát thẳng vào khuôn
há
iã vang lên trong k
tay ôm lấy má, đôi mắt ngấn nước
Nguyên Hãn lao tới,
sự thất vọng, mà là sự tức giận tột
ơng! Em điê