Phươn
giới của tôi sụp đ
trên một con đèo vắng vẻ. "Vụ tai nạn thảm khốc khiến hai vợ chồng doanh nhân Lã..." Gi
bỏ tôi lại một mìn
, nhìn chằm chằm vào hai cỗ quan tài lạnh lẽo. Tôi không hiểu tại sao người lớn lạ
anh xu
và choàng lên đôi vai nhỏ bé đang run rẩy của tôi. Hơi ấm từ chiếc áo và mùi hương nam tính quen
dịu dàng. Anh nắm lấy tay tôi, bàn tay anh to lớn và ấm á
của anh. Anh đã biến một căn phòng trống thành một thế giới cổ tích cho r
ra, ngày hôm sau nó sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Anh đã dạy tôi cách mỉm cười
i hét lên và tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh. Anh
đừng sợ.
tay anh. "Em sợ... Em sợ b
sao như vậy, làm sao em có thể một mình được? Mỗi khi em cảm thấy cô đơn, hãy nhìn l
ánh từ ngôi sao mà tôi đã chọn trở thành nguồn động viên lớn
y đặc. Tôi đứng trên ban công, cố gắng tìm kiếm ngôi sao của mình,
biến mất, cũng giống
o về lịch kiểm tra sức khỏe toàn diện cho chương trình đông lạnh. T
h đông lạnh bắt đầu, về mặt pháp lý, hộ tịch của cô sẽ tạm thời bị hủy bỏ. Cô sẽ được coi là
liệu. Một ý nghĩ điên rồ bắ
t bóng hình quen thuộc. Dù đã bị tổn thương hết lần
ón tôi không phải
dài thon thả vắt chéo, trên người là một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh,
mỉm cười, nhưng nụ cười
thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, và anh đi đến bên cạnh Thú
Anh hỏi, giọng nói đầy sự cưng chiều mà
n tối." Thúy Anh trả lời,
ư một lưỡi dao vô hình,
ĩ từ giờ nên để Phương gọi em là 'mợ'
lùng không một chút do dự. "Đúng vậy. Từ giờ
ao sừng sững, chính thức đẩy tôi ra khỏi thế giới
g cơ thể bị rút cạn. Tập tài liệu trong tay tôi tuột
ên Hãn nhíu mày, cúi xu
chữ "Đơn Tình Nguyện Tham Gia
ở nên u ám. "Lã Ánh Ph