Khoa Đ
tay xoay nhẹ. Ánh mắt tôi đảo một vòn
đó đâ
Min
tôi đã nghĩ con bé sẽ chạy đến khóc lóc, chất
. Hoàn toàn
vết, như thể bốc hơi khỏi bữa
n như đít nồi chạy khắp nơi tìm em gái.
âu không? Con bé đột nhiên biến mất
không thấy. Có lẽ c
bé mong chờ bữa tiệ
con bé chút nào. Tám năm qua, nó luôn lẽo đẽo theo sau tôi, ánh mắt lúc nào cũng sáng rực
ột nhiên biến mất, tôi mới
chỉ hơi sốc, muốn ở một mình thôi. Dù sao thì, bị người mình thích tám năm từ chố
. Có lẽ tôi đã
Thu Vọng, và tôi muốn cho cô ấy một danh phận.
. Con gái bây giờ cao giá lắm. Có khi nó đang chơi trò lạt mềm buộc
g quanh đều g
yêu cậu như vậy, làm sao mà từ bỏ dễ
á lo xa. Con bé đó, ngoài tôi ra
quyết định nghe theo lời đám bạ
h Hưng, cậu cũng đừng lo. Chắc mai Minh Hu
quãng đường, tâm trí tôi vẫn không ngừng nghĩ về Minh Huệ. Sự
g gọi điện cho tôi, gi
ớ muốn nói chu
ôi hỏi, trong lòng thoá
Huệ. Con bé… nó quyết
u học? Sao lại đ
uyết định đi hay không thôi. Sau hôm sinh n
Pháp? Rờ
nhõm, mà là một sự tức giận vô cớ. Con bé dá
đi dễ dàng
. "Khoa Đăng, tớ coi cậu là anh em, nhưng chuyện này cậu làm quá đáng lắm rồi. Tớ không muốn tình
Nhưng sự kiêu ngạo của một thằng đà
Tớ không có ý kiến." Tôi
tập trung vào bất cứ việc gì. Hình ảnh Minh Huệ với đôi mắt
c nào cũng có một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau. Quen v
biến mất. Hoàn toàn biế
ại quan trọng mà tôi không thể không t
, tôi đã nhìn thấy một
ệp Mi
óc dài được búi cao, để lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần. Trông nó khác hẳn ngày t
à Thu Vọng, ánh mắt nó chỉ lướt qua một giây, không một chút g
một cái gai, đâm vào
n tai tôi, giọng có chút mỉa mai. "Nhìn kìa, còn chẳng thèm liếc nhìn an
ng trong lòng lại cảm
nh mắt trong bữa tiệc đều đổ dồn về ch
họ Trịnh và tiểu thư Thái gia s
ưng thì sao? Chẳng phải cô ta theo
m gì có kết quả. Nhìn xem, người
lưỡi dao, cứa vào không khí. Tôi nhìn
hản. Gương mặt khôn

GOOGLE PLAY