Tú Vi
chưa kịp bước xuống xe, Lạ
hiếc váy len màu đỏ rực, khoác ngoài một chiếc áo dạ màu trắng tinh, chân đi đôi b
cũng tươi cười niềm nở phát cho đám trẻ con và
này! Chỉ có ở thành
được chồng sĩ quan hải quân,
, được anh Việt cưu mang, đún
vào tai tôi, mỗi câu mỗi chữ
họ gọi Lại Vi Di
tôi
nhìn đám trẻ con đang tranh nhau kẹo. Thạch Anh Tùng,
quê kia kìa! Nó không c
khác cũng hùa
ang! Co
ng mọi sự sỉ nhục, nhưng tôi không thể c
ng của tôi, nó
đừng k
ay nhỏ xíu, gầy guộc l
ăn kẹo đâu. Hưn
n, trái tim đau nh
, nhưng nó đã phải học cách nhẫn
Văn Việt và Lại V
loạn đủ chưa? Có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau
dàng, giả nhân giả nghĩa. Ả ta
giải quyết mọi chuyện. Em không bao giờ có ý định tranh giành gì với c
bước, tránh né
rồi lại nhìn Thạch Văn Việt, đôi
chú này
iến cả Thạch Văn Việt và Lại Vi
i tôi đã lờ mờ n
ải chứng kiến những c
hơi với mèo con một lát nhé. Mẹ có
ài, rồi quay lại, ánh mắt lạnh bă
của các người, đến

GOOGLE PLAY