n bờ vực phá sản của gia đình, tôi đã
ng tôi thầm yêu suốt ba năm, Hùng Mạnh Tuấn, lạ
tôi, tất cả chỉ để có cơ hội được ở gần "người trong mộng" của an
he chắn cho cô ta khỏi sự hỗn loạn, thậm chí còn cho người bắt
còn cô ta mãi mãi là một thiên thần yếu đuối, thiện lươ
ể bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng vào ngày cưới, anh ta đi
ươ
ọc Thả
sản, tôi đã đồng ý gả cho Lê Hoàng Hưng, người thừa kế của một tậ
c hôn nhân này
đồn
vọng trong phòng khách xa hoa
ì những khoản nợ chồng chất, thở phào nhẹ nhõm. Nụ c
Thảo. Con đúng là đứa
con họ về, trong mắt ông ta chỉ có Mẫn Ngọc Dung, đứa con gái ngoài giá thú yếu đuối, mỏng manh
tôi đổi ý. "Chỉ cần con gả qua đó, năm mươi tỷ còn lại sẽ được chuyển nốt. Cuốn sổ công th
c đây tôi có cầu xin cũng không bao giờ có được. Bây giờ,
nh lẽo và đầy mỉa mai. "Những
ánh mắt sắc lẹm không chút khoa
tắt ngấm, thay vào đó là vẻ lo l
thức bí truyền của mẹ tôi, con muốn có nó ngay bây g
gật đầu lia lịa. "Được, được.
sắc bén, "Hùng Mạnh Tuấn, vệ sĩ riêng của con, phải
i gì? Tại sao lại là Tuấn? Nó đã bảo vệ con ba
iếu kiên nhẫn. "Hoặc là đồng ý, hoặc là cuộ
lùi lại một bước, mồ hôi lạnh túa ra tr
Cha đ
t vệ sĩ. Nhưng đối với tôi, anh ta là cả một thế giới. Một thế giới mà tôi đã ngu ng
, ông ta đã nói: "Thảo à, Dung nó yếu đuối, không chịu được khổ. Con mạnh mẽ hơn, g
cư
nhà cẩm thạch, tạo ra những âm thanh khô
ấy tiếng ông Mẫn gọi với
g Mạnh Tuấn? Con bé Dung
a thịt. Một cơn đau nhói từ lòng bàn tay lan thẳn
a
tưởng như kh
a đêm. Cả tòa nhà chìm trong im lặng, chỉ c
áng lẽ tôi nên đi đâu đó, uống
a tôi trở về nơi này, nơi có ngườ
khe nhỏ. Ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp hắt ra ngoà
khóc nữa. Có
ấy như một nhát dao đâm thẳng
ân nhẹ như mèo, ghé
run rẩy. Hùng Mạnh Tuấn, người vệ sĩ lạnh lùng, ít nói của tôi
của Ngọc Dung, đặt lên m
ức rồi," anh ta nói, giọng đầy xót xa.
a. "Tuấn, em sợ lắm. Chị hai... chị ấy
cô ta. "Chỉ cần có anh ở đây, kh
năm. Suốt ba năm qua, hình ảnh này, sự
hư nhà họ Mẫn, nổi tiếng kiêu ngạo và phóng túng, đã nhìn trúng ngư
c người đàn ông này sẽ
ợt chân để ngã vào lòng anh ta. Tôi mặc những bộ váy g
uyên nghiệp, không một chút dao động. Ánh mắt anh ta
ến tôi thêm hứng thú. Nhưng rồi, không biết từ lúc nào, trò ch
y tôi về phía anh ta. Anh ta là người duy nhất ở bên cạnh tôi mỗi ngày, dù chỉ là làm nhiệm vụ
nghe về nỗi đau của mình, về sự bất công mà tôi ph
lạnh lùng của anh t
ên lén lút gặp gỡ Ngọc Dung. Ánh mắt anh ta nhìn cô ta, không
chịu đựng sự ngang ngược của tôi, tất cả chỉ
nh là Mẫn Ngọc Dung, em gái cùng
i của anh ta, lạnh lùng và khinh bỉ, đi
, đỏng đảnh. Nếu không phải vì em, anh
vỡ tan thàn
a tôi sụp đ
i. Sự tồn tại của tôi, chỉ là một cây cầu
c t
cô ta như vậy, tôi sẽ
, một nụ cười còn
ẽ không còn là vệ sĩ của tôi nữa.
Thảo, sẽ không ba
ng. Tôi quay người, bước vào bóng tối, để lạ
ại, một tiếng động dứt khoát, nh