ỤC QUY
tượng Lạc Đức Bảo âu yếm Hạ Yến Nhi trước
ông nói một lời, quay ng
thành phố. Nước mắt cứ thế tuôn rơi
rắng đột ngột la
étt
ên. Tôi giật mình, vội vàng đạ
tôi đã va v
ập. Tôi run rẩy mở
t, máu chảy lênh láng
cô ta lạ
n Nh
một con thú bị thương, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Anh ta bế thốc Yế
hại chết gia đình tôi chưa đủ
a…" Tôi run rẩy giải thích, nhưng
e. Anh ta không
sĩ, rồi quay sang tôi, giọng nói lạnh như băng. "Nế
ủa anh ta lôi
goài phòng cấp cứu. Hai đầu gối tôi đau nhó
i khỏi cánh cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn. Sự
không thấy anh ta c
kỷ, đèn phòng cấp cứu tắt. Bác
thận bị tổn thương nghiêm trọng, cần ph
thì mau sắp xếp đi! Tìm
ếm. Chúng tôi đã kiểm tra kho lưu trữ nhưng không có
c ra một
ánh mắt của Lạc Đức
o, sắc bén, như thể
t nhóm
hóm máu
hãi đến tột cùng
ếng, giọng nói không một chút cảm
uầy nguậy, cả người run lên bần
Anh ta ra hiệu, hai tên vệ sĩ t
Đức Bảo, anh không thể làm thế! Anh k
rước mặt tôi, ánh mắt n
i. Nợ gia đình tô
ao?" Tôi nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng
ta là câu trả lời tàn nhẫn nhất. Anh ta
u thuật. Lấy t
xét nghiệm, rồi bị đẩ
g lại, tôi nhìn thấy Lạc Đức Bảo. Anh t
an hệ với bệnh nhân" , anh
nực
trắng xóa chiếu thẳng vào mắt. Nước
ắt nhỏ trên tay tôi cũng đủ khiến an
người tôi yêu nhất, lại đang