ỤC QUY
n trong phòng ngủ của Lạc Đức Bảo. Vết thương trên
nhìn vào tờ lị
áu ng
iao ước năm năm. Sáu ngày
ắp được về với
i được khoanh tròn bằng bút đ
e lên trong đầu tôi. Tôi m
ng, tôi lục tìm nguyên liệu trong tủ lạnh. Tôi muốn làm cho anh một chiếc bánh ke
nhưng anh đã ăn hết không chừa một miếng,
, bột mì vương vãi khắp nơi. Trong lúc bất cẩn, tôi còn bị
Tôi chỉ muốn hoàn
chiếc bánh cũng hoàn thành. Nó không đẹp, méo mó
ào hộp, rồi lại làm thêm một
ức Bảo, ngày mai sinh nhật anh, chúng ta gặp nhau
Nhưng thật bất ngờ, một lú
chữ:
ơi chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên. Tôi ngồi bên cửa sổ
muộn m
vest đắt tiền càng làm tôn lên khí chất vương giả
h mắt lướt qua hai hộp bánh trê
ủa cô đ
bánh về phía anh. "Sin
ợt. Anh mở hộp bánh kem ra, rồi không
t và tóc tôi, chảy xuống cổ, c
hỉ lặng lẽ ngồi đó, đ
hể bỏ qua quá khứ, làm lại từ đầu được không? Em
dao. "Đào Thục Quyên, cô nghĩ cô là ai? Những tra tấn mà cô
Bóng anh bao trùm lấy tôi, không khí xung
ai nạn do chính cha của người mình yêu gây ra không? Cô có biết cảm giác mất
tạ nện thẳng vào tim tôi. Nước mắt
i… em thật
ảo, sinh nh
o khác vang lên, cắt ng
ộ tôi đã từng mặc, tay cũng cầm hai hộp bánh
nh quy, rồi dịu dàng nói: "Em đã học rất lâu mới làm được chiếc
ếc bánh trên bàn. Ánh mắt anh trở nên mơ màng, phức tạp, n
của tôi tr
g vuốt ve mái tóc của Yến Nhi, một hành động đầy d
Nhi Nhi. Bá
một cái ôm thật ch
khiêu khích liếc về phía tôi, khóe m
n mê hộp bánh quy của mình,
ôi đau đến
ì tôi
cũng không phải ai khác. Người đánh bại
trên mình gánh nặng tội lỗi. Và anh ta yêu, hay đúng hơn là nhớ nhung, một
bóng, một công cụ để anh hoà