ưa như tr
axi, băng qua cơn mưa gi
e, cô vẫn bị gi
i tái đi vì lạnh, nhưng
hần đang đi xã gia
đau dạ dày và th
ng tin nhắn, cô t
ẻ lấm lem của mình, cô
, nũng nịu: "Tân Thần, bao giờ anh
g lại, đôi mắt ả
đến chồng đang khó chịu trong người
n lẳng lặng đánh giá cô, giọng t
ng ai khác chính là c
ay, hàng lông mày nhíu lại
đã được cẩn thận bảo v
đưa ra, nhận lấy
u đáo, lại còn mang cả thuốc giải rượu đến. K
ằn, thuận thế ngồi hẳ
ng, người phụ nữ vẫn chẳn
như vậy là bởi vì cô ta mới chính là ngư
Nhan An, Lạc San nhanh chóng n
Tân Thần chưa bao giờ
ban nãy, cô lập tức hiểu ra ngườ
thể đưa tay ra hiệu: [Đồ đã m
i, giọng Mạnh Nhan An t
he thấy những lời vớ vẩn
cho anh Tân Thần nên mới càu nhàu
trắng nõn ra, trên đó
g vẫn còn, thỉnh thoảng lại ngứ
ng kích, nhưng ánh mắt sắc lạnh lại
uốn giải thích rằng không
"Tôi đã nói rồi, khi tôi đang xã g
i cắn chặt, cô
"Tại sao cái miệng rõ ràng không thể nói mà lại mách lẻo giỏi đ
e, cố kìm nước mắ
cô, điều này cô đã b
ười câm, anh công khai thân phận của cô, cô
nên cảm thấ
đi, cô không dám nán
uất dần, thản nhiên cất lời: "Chuyện đã
anh bồi thường c
m muốn an
i Tô Tân Thần,
n lạnh lùng: "Anh đã nói rồi,
mọi thứ, trừ thân