àm cơ hội mở miệng, nói xon
hốc miệng, n
chút quyền lợi gì, cứ bị dọa đuổ
y lễ tân Hoàng Đình Đình, giọng đầy bực bội. Nhưng chưa kịp nói hết
ổng giám đốc Tống. Anh không muốn làm việc ở đây, nhưn
tàn nhẫn và không nể nang ai. Chỉ cần cô không vui, bất kể là ai cũng
công ty cũng phải né tránh khi thấy Tống Như Mị, không dám chọc giận. Vương Phàm th
oãn, đừng có cãi lại, đừng làm Tống tổng không vui, nếu không thì anh tiêu đời đấy."
vậy, Tống tổng sa thải người không cần lý do đâu, đừng nói là anh, ng
giúp gì được anh rồi, anh đi đường bìn
ời phụ nữ thì có gì phải sợ, nhìn các người lo lắng kìa. Cùng lắm thì ông đây không làm
chẳng lẽ cuối cùng lại phải sợ một người phụ
cao đầu nói xong, liền bước nhanh vào thang máy, nh
làm việc của các tầng lớp cao cấp, văn
g Phàm đã cảm thấy mắ
c công sở, tay cầm tài liệu, vội vã đi đi lại l
của những bộ tra
để ý nhiều, vừa thoải mái ngắm nhìn mỹ nữ, vừ
hút ngạc nhiên. Khi phát hiện anh bảo vệ nhỏ này còn dám ngang nhi
rõ ràng không chút ngại ngùng. Đặc biệt là ánh mắt sắc bén
phòng tổng giám đốc, chỉ là chưa kịp
ng nói, "Thư ký Dương, tôi là Vương Phàm, tổng g
Tổng giám đốc giả vờ trước mặt tôi, tô
há hốc miệng, mặ
biết xấu hổ như thế này. Anh nói anh một bảo vệ nhỏ
n giữ phong thái chuyên nghiệp, cô lịch sự cườ
sợ cô không chịu t
oạng, suýt ngã! Tên bảo
cảm thấy kh
y thật sự là sảng khoái. Xem ra sau này có v
trong lòng Vương Phàm ít nhiều cảm thấy không thoải mái. Như
ọi mình đến phần lớn không có chuyện tốt, kết cục ph
cho Vương Phàm có thể vào. Vương Phàm dưới ánh mắt ngơ ngác của Dương Lin
vào chiếc ghế da đen phía sau bàn làm việc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên
g lòng rất không thoải mái. Đến giờ còn giả vờ, cô khôn
mở miệng, "Ờ, Tống tổng,
g Phàm khí thế vẫn giảm ba phần, tên
m Kiến nhập viện, còn đắc tội với trưởng phòng bảo an Trần Tiềm Nhu
, cô có thể làm gì tôi? Nếu bức tôi quá, tôi còn đánh cả cô! Nhưng lời nói ra lại thành thế này, "Xin l
, nhưng vì công việc, đành phải đặt chí khí dưới chân. Ai bả
nào?" Tống Như Mị nhướ
quả thật là một kẻ khô
ến ly nước cũng rung chuyển, "Ai nói anh sai! Anh làm đúng! Với nh
, tôi nghe nói hắn ta bây giờ đã đi làm lại rồi, an
hốc miệng, mặt
một lúc sững sờ, anh vội vàng đổi giọng, "Tổng giám đốc dạy bảo đúng, tôi cũng thấy mình ra tay
theo lời của người phụ nữ
ếp tục nói, mà chăm
phút
phút
phú
i nói sai chỗ nào, mẹ nó, câu nói "gần vua như gần hổ" thậ
g không nhịn được, bật cười thành
, anh thật thú vị. Tôi đã nói rồi, anh không thoát khỏi lòng bàn