n không có cơ hội phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tát rơi xuống mặt mình. Anh ta thậm chí
Trương Thiết Trụ, anh ta nhanh chóng di chuyển tới trước, đánh bật cái tát
hàm dám ra tay, dù có nghĩ đến, a
i, ngay sau đó cả người bay ra n
ều ngẩn người ra. Không ai nghĩ rằng
điên lên, trong bộ phận an ninh, lại có bảo vệ dám đá mình
ận không
ương Phàm để đòi lại công bằng. Nhưng tiếng còi cản
ớc cửa tòa nhà Ngân Địa, sáu c
xung động, tiến lên nói, "Cảnh sát, các anh đến đúng lúc, chính thằn
ận, mà sau khi điều tra đơn giản, tiến về ph
g Phàm không ngay lập tức đi theo cảnh sát Trương, m
ận gần như phát điên, mặt đen kịt đáng sợ, an
ứng ràn
lạnh lùng liếc qua Trân Tiềm Nhuậ
lắm, có bản lĩnh đấy. Nhưng dù mày không cố ý đánh bị thương em trai t
gờ Vương Phàm còn có ch
phòng an ninh như tao, còn muốn ở l
?" Vương Phàm có chút tức giận, cái tên Trân
n, cười ha hả, "Tao đây là trưởng phòng an ninh, sa thải mộ
ng tìm được lý do cũng muốn sa thải mình. Anh cân nhắc, có nên
àm, không làm được thì cút, tập đoàn Ngân Địa không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi!" Một
người đều thay đổi. Hoàng Đình Đình, Diệp Tiểu Vũ hai cô
y kiêu ngạo, cũng lập tức im lặn
ược há hốc mồm, nhìn về
rân Tiềm Nhuận, chẳng lẽ người của tậ
õ người đến, đồng tử k
lạnh lùng, kiêu sa, m
đẹp, tôn lên vóc dáng hoàn hảo củ
ẽ, như một ngọn núi cao, nhìn là
o gót đen đính vài viên pha lê, bước vào tập đoà
đến đâu, mọi người đều không nhịn được cúi đầu,
sao? Chỉ là khí chất của hai người sao lại khác biệt lớn
n mỹ nhân, đầu
hì đổi thành họ Trân vậy, sao tôi không biết?" Người đẹp lạnh lùng, giọng không cảm xúc. Còn về
lớn này mà đội xuống, anh ta không chịu nổi. Nếu người phụ nữ này tức
ần lý do, tôi sẽ là người đầu tiên không cần lý do mà sa thải anh! Còn đứng đây là
Trân Tiềm Nhuận rời đi như con chó mất chủ, ánh mắt đầy khinh bỉ. Tên khốn này cuối cùng cũng là kẻ
ặng, rời đi như con chó, chắc chắn là một t
trước khi vào thang máy, như chợt nhớ ra điều gì đó, ngón tay thanh mảnh chỉ vào Vương Phàm, giọng nói lạnh lùng vô tình