n một mình rời khỏi bệnh viện, cò
đã ngửi thấy một mù
n trong bếp, vừa ngẩng
ây?" Anh vội vàng tắt bế
ận lấy đồ từ tay cô. "Anh đang nấu ăn cho em, định mang qu
An tự m
bếp có một cuốn sách, trên đó viết rõ
muốn hỏi anh diễn thế này có mệt kh
gủ, Hạ Yên đã ngửi t
h giường còn có vài chiếc bao cao su chưa kịp vứ
rằng tối qua khi cô không ở
cô cảm thấy buồn nôn, nếu không phải vì còn có đồ c
vứt hết đồ đạc, nhanh chóng đó
An mở cửa, anh đã nhìn thấy hai chi
em đang l
cười
, những thứ này đều có mùi
Hữu An đỏ
tất đen và bao cao
t cô gái đến, không biết sao lại đến nhà mình, ng
Lăng Hữu An có thể thành thật với cô một chút, ít n
nh ấy lần sau đừng v
kéo Hạ Yên
làm mấy món ăn, ăn xong th
y, đi trước đây, tối về s
n cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy
n ăn trước mặt, cô lại k
không có món nào c
đây thích ăn cay, dù Hạ Yên đã sống
mà cũng kiêng ăn cay nhiều năm, nhưng h
nh cho cô, đứng dậy ném hết các món vào thùng
ại bắt đầu th
đến phòng sách, chuẩn bị đóng gói nh
iá sách, cô phát hiện r
mắt vui vẻ, có đôi mắt giận dữ, có đôi m
tranh đó, trái tim cảm
hững thứ cô
mắt của Lăng Hữu An, cô không
chút nào, nhưng qua đôi mắt sâu thẳm đó, cô
i đôi mắt của Lữ Minh Trạch trông như thế nào nữa, bở
h đó, cũng là đang xé nát giấc mộng đẹp
ạ Yên chỉ nhận được một tin nhắn bả
của anh, chỉ trả lời một chữ "