nh tôi nên tôi đ
g không phải cặp đôi
ậy
đánh đến mức không th
hóng nhảy ra làm tr
i: "Việc một cặp đôi không cã
ưa tôi vào bệnh viện, tôi đ
ùng chị dâu tôi đều khuyên tôi khô
h người khác? Anh ấy
ng, khoanh tay và đưa ra lờ
nữa. Cứ có chuyện gì là báo cảnh sát ngay. Nghe lời mẹ con, chiều na
ông ổn rồi. Lúc anh ta đánh em, anh ngủ như chết tron
không có vấn đề gì với cô, c
bật dậy và tát cô ấy hai cái. Làm sao tôi có
hóng mặt và ngã xuống giư
à tự nhủ rằng vẫn còn một
thì sẽ làm lành ở cuối giường. Anh trai em không phải đã tát chị hai
êm trọng. Anh trai tôi sẽ bị giữ lại nhiều nhấ
tôi: "Tôi không có tiền. Lát nữa đư
đi không ngoảnh lại
hật vô liêm sỉ. Chẳng mang gì đến thăm bệnh
mẹ chồng tôi tái
ền nằm viện của con vẫn là do chúng ta chi t
và nhanh chóng rờ
vẫn là một bệnh nhân kh
không chịu được nữa nên đ
oan ngoãn như vậy mà lại bị đánh như vậy
ôi lập tức
không khóc khi phải khâu vết thương, như
c mắt lớn thấm
c. Những kẻ như thế này sớm muộn
thù phả
lấy điện thoại ra v
chiếc răng, đầu có nhiều vết trầy xước, tay trái bị gãy, và vết
khi chửi rủa, "Người đàn ông này đúng là đồ khốn nạn. Hắ
anh ấy giúp tôi lấ
ử động. Gần đây em hãy ăn nhiều đ
ông có cốc. Đây là cái anh mới mua. Nước đã sẵn sàng rồi. Uống xong anh sẽ rót c
ậy, nhưng chính người chồng thân yêu nhất
đã hoàn toàn
ôi yêu thương như chị r
ối xử với tôi như con gái ruột, thậm chí c
u, nhưng trái ti
ồng xa bất chấp sự p
với tôi, nhưng chỉ sau ba năm, anh ấy
nói vài lời tử tế
kiên nhẫn và tỏ ra không vui
ay khi tan làm và dẫn bạn bè đến đ
trên bàn, tôi đã nói: "Sau này đừng ăn k
và khi tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì tôi k
tay anh ta và anh ta
cào mặt hắn. Lúc đó tôi chỉ tiếc móng tay mình
mẹ chồng từ
cắt ch
xuống đất cầu xin tôi tha thứ, tôi