Trần, dù anh có lạnh lùng như băng giá hay cứ
vào đó là sự lạnh lùng và kiên định, xen lẫn một chút... cả
n, trong sáng, nồng nhiệt và thuần khiết. Lam Nhược Trần biết rằng tình yêu của Hu Nguyên Yến dàn
u tổn thương cho cô, dù anh biết rằng t
m lấy tay cô, đặ
, chúng ta nó
trong khoảnh khắc này, cô khô
? Giận dữ? Sợ hãi
g biết tính cách lạnh lùng như băng của anh, cô sẵn sàng chủ động làm ấm
ng, ngay cả đá cũng đã được Hu Nguyên Yến làm ấm, nhưng tại s
ở đầu mũi khiến mắt cô mờ đi. Cô nhìn Lam N
ị kích thích mạnh mẽ, nỗi sợ này gặm nhấm cô, xé nát cô, siết
yện với cô cũng thay đổi, thậm chí cả cách anh mở
ết, khắc sâu trong tâm trí cô, nhưng giờ đây, ánh mắt ấy trở
c giận, cơn giận này dâng trào những cơn
ược Trần? Cô luôn kiêu hãnh, cao quý, như một nàng công chúa kiêu sa. Chỉ có cô mới ban phát lòn
, từ lúc cô yêu Lam Nhược Trần,
chưa bao giờ dám nghĩ rằng Lam
a Hu Nguyên Yến, nhìn ánh mắt cô dần t
i chuyện nghiêm
của mình dịu dàng hơn, hy vọng có thể
nói một lời, trong mắt đầy những cảm xú
n nói gì. Nhưng anh cũng biết, phải tô
au, em biết mà, chúng t
đứt dây, cô không nói gì, không trả lời, cũng không có hành
chúng ta, để hôm khác gi
như vậy thực ra là
ố gắng kìm nén, nhưng tiếng nấc ấy như bị ép ra từ sâu thẳm trong c
nức nở kéo lấy vạt á
rần, anh đừng như vậy
ng thể kéo dài thêm nữa. Anh nhẹ
anh sẽ đến nhà họ Hu giúp anh xử lý việc hủy lời
n Hu Nguyên Yến thêm một lần nào n
bản thân nữa, cô siết chặt cánh tay mình, nghiến răng chịu đựng, đau
anh ấy đưa về vào nửa đêm hôm qua sao? Người mà an
đứng dậy. Cô muốn xem, rốt cuộc người phụ nữ đó l
ần vội vã quay về phòng ngủ, anh
i lâu. Cô như thấy cha đã mất và mẹ đã qua đời từ lâu,
nhau chăm sóc. Cô làm nũng ôm mẹ, nhất định đòi mẹ cho ăn thêm món trá
ạnh phúc an nhàn này sẽ
không khỏi nhíu mày, xoay người rồi đột nhiên
dậy, động tác quá nhanh k
mồn một, rồi trước đó là đường An Dân, bữa t
đầu óc chưa tỉnh táo của cô vẫn chưa
a vang lên
phản xạ kéo cao chăn, quấn chặt lấ
ng đàn ông
vào phòng ngủ đã thấy
im sợ cành cong, co ro cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với sự tấn cô
ỉnh r
sát người đàn ông trước mặt. Giọng nói của anh
một bước, đi đến đầu giườ
hét lên, lùi lại. Để tay Lam Như
là
u. Tôi họ Lam, Lam Nhược Trần." Lam Nhược
ư Mộng Lôi nhạy bén bắt được
ợc Trần không khỏi nở một nụ cười tinh quái, d
toàn bị nội dung tr
không làm hại cô, tiếng thì thầm bên tai cô.
ộc mình đã gặp
n ly khiến cảm xúc của Thư Mộng Lôi sụp đổ. Tất cả nỗi uấ
ư Mộng Lôi hoà
đàn ông không quá xa lạ này, nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt cô, cô
ư vậy, đổ mọi bất hạnh lên cô, cô muốn h
rẩy toàn thân, trước nguy hiểm anh chưa từng n
g, nhanh chóng làm ướt một vòng lớn chăn trước mặt, nước mũi trong suốt treo
dài thành sợi, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc cô tiếp tục khóc. Tiếng khóc
ang lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn số trên
ôi, Lam Nh
hội nghị quốc tế, mời an
nh
rần quay lại nhìn Thư Mộng Lôi vẫn đa
ãy coi đây như nhà của
hư cơn gió rời