hân ở bên kia." Người hầu dẫ
g Ánh khi về nhà chồng, vào cửa đã là thi
với Tô Trừng Ánh rất lâu, cuối cùng Tô Trừng Ánh
đã mệt mỏi đến mức không c
ng Ánh đắc tội với tất cả mọi người trong phủ Quốc công, g
rồi vội vàng đi theo
ức trên người, nhét vào tay Cẩm Hàn và dặn dò kỹ lưỡng, "Cẩm Hàn, bây giờ em hãy đi quanh khu vực cổng, đừng bậ
bên ngoài tuyên bố là tỳ nữ của Tô Trừng Ánh, nhưng thực c
í tuệ, Cẩm Hàn đ
Trừng Ánh trở về Thịnh Đường, lúc đó Cẩm Hàn đã nhận ra điều bất thườ
hoàng tử và Tô Trừng Ánh, một lòng muốn trở về Thịnh Đườn
t tích, rõ ràng là chết dưới
mệnh lệnh của Tô Trừng Á
ài, mới quay người vào nhà, nhìn thấy gương mặt của t
trong sân đã vang lên tiếng bàn
hân của viện Giáp Tý
thẳng ra thì chỉ là tội nhân của Thịnh Đường, nghe nói cả nhà cô ấy đều bị ché
ào, sau này còn phải nhìn
lúc càng lớn, rõ ràng không
n tay áo định ra ngoài, "Tô
nhẽo nói, "Ta mệt rồi,
ểu
i
ửa sổ, tập trung uống trà, không
ải là bí mật, nhưng làm sao có thể truyền đến tai đám người hầu trong phủ Quốc công
với vài người hầu chỉ là l
ng vang lên tiếng có người đ
tiếng này, khóe môi nhế
cô Đào mà đám người
iệc lớn nhỏ trong v
nh đặt chén trà xuốn
c đen bóng buộc thành búi ngược, trên đầu cài một chiếc trâm lá
điện hạ, nô tỳ là quản gia
y trong tay áo bất giác nắm chặt đến trắng bệch, nhưng nghĩ lại thì lại bình thản, dù có đẹp đế
g Ánh mỉm cười, để Xạ Hươ
ừa mới thả lỏng lại nắm chặt thêm một chút, cô đã cố gắng rất nhiều để lan truyền t
tiếng bàn tán tron
Tô Trừ
điếc rồi
sao có thể bìn
để xoay chuyển, ngừng một chút rồi nói, "Tiểu công gia bận rộn công việc, thường không có mặt trong viện, mọi
là đến đ
hẽo, "Cô Đào việc gì cũ
đều đánh vào bông, đành ph
ng Đào Tú biến mất ngoài cửa, nụ cư
ương Nguyệt Bạch tin tưởng, Tô Trừng Ánh không biết Đào Tú bắt đầu thích Đông Phươn
g, ở bên Đại hoàng tử, để mặc cho Đào Tú á
trước mặt, trong đôi mắt đen
ng bộ Đào Tú bất cứ điều gì, chỉ
do của cô, nhưng kh
ho cô tự do, chắc
h đơn giản rửa mặt rồi nằm trên giường, ngắm nhìn nơi cô
hấy có một đôi mắt đang nhìn mình, giật mình mở mắt cản
m trong phòng, dáng người gầy gò, dung nhan như tranh,
bật, bộ y phục thêu hoa văn tối màu
g xa, ký ức xưa cũ ùa về trong lòng,
ối tình phu thê với c
ông Bắc Lương, Đông
nhếch lên một nụ cười nhẹ, chậm rãi nói, "Vợ đúng là n