ô và Lục Trạc. Nhìn căn phòng trống trải, cô liền h
án trên cánh cửa phòng, Thẩm Thanh Thu bước đến, khôn
m phiền muộn. Cô dứt khoát dọn dẹp sạch sẽ tất cả, đến cuối
, chỉ còn lại sự lạnh lùng trống rỗng. Cô cầm lấy cây kéo bên
h trên sofa, từ hoàng hôn cho đến rạng sáng. Khi cô cảm thấy đầu óc cho
tràn đầy hy vọng chạy ra mở cửa, lần này
lấy một nét xấu hổ hay ăn năn. Anh ngồi phịch xuống sofa
i lạnh lùng: "Lục Trạc
đanh thép, dứt khoá
t sâu thẳm nhìn cô, không r
lộ ra vẻ mặt như vậy? Ngay từ giây phút anh bỏ rơi tôi giữa lễ cưới, thậm chí là
bàn, thành thạo rút ra một điế
là lựa chọn tốt nhất. Cô đã hiểu lầm Dao Dao quá nhiều, nế
ng hề che giấu nụ cười lạnh lẽo nơi khóe môi: "Tôi thật sự rất
"Ba năm qua, tôi từng thử quên Dao Dao, nhưng tình cảm vốn không thể cưỡng ép. Tôi hy
m Thanh Thu không nhịn đ
thứ, cho rằng tình yêu có thể thay đổi một con người, rằ
đứt quan hệ với gia đình. Nhưng cuối cùng nhận đư
, trong lòng thoáng truyền đến một cảm giác đau nhói ngắn ngủi: "
a năm cô bỏ ra chỉ đáng gi
c, một trăm triệu đối với Thẩ
i chẳng thèm. Cái tên "Bà Lục" được mọi người ngưỡng mộ, tôi càng khinh!" Khuôn mặt kiều diễm của
h! Hãy nhớ kỹ, giữa tôi và anh, mãi mãi không thể hòa giải!"
giác như có thứ gì bóp nghẹt trái tim, hơi th