quen thuộc lại vừa xa lạ. Nàng nhấc chân bước vào
ươi làm
ào mặt Tô Thanh Ly: "Đồ sao chổi gây
" Tô Thanh
sai mà còn dám trừng mắt nhìn mình, Lữ
điều đến mức này! Ngươi sắp đến tuổi cập kê rồi, nếu cứ giữ cái
bên cạnh: "Đánh cho ta, đánh thật mạnh
g liên tiếp giáng lên người nàng, người tro
nhân, thì lúc này lại đang theo Triệu Thái phi đến Thanh
y nghiến c
Vương phủ là nơi nào chứ, nếu biết chuyện con làm ở Phủ Kh
tử Triệu Vương, quy tắt tuyệt đối không thể sai được." Tô Thanh Ngọc ngoài miệng
ớng người họa trước mặt, trong đầ
của phu nhân Khánh Dương Hầu,
ầu thì cũng thôi, nhưng dù không chết, về
ốt, thân nương của nàng từng có ơn cứu mạng với Triệu Vương, để báo ân, Triệu V
thành thân với Thế tử. Nếu nàng chết trước ngày cập kê, thì
y không phải là ngẫu nhiê
uyết tâm muốn lấy mạn
àng phải tự cứ
sức hét lên câu này: "Nếu ta bị thương quá nặng, ngày mai không thể đến
Đình, trong mắt mọi người chính là một sát thần, ngo
hiếu những nhà quan lại b
ốn dây vào sát thần đó, thứ bà ta muốn chỉ là mối h
ng bệch: "Vương gia gọi thì ta phải đi, n
i bỏ lỡ thì rất khó có lại, nhưng nếu vì một Tô Tha
uộc ngươi đã sai ở đâu." Lữ thị thong thả nói, trong lòng đã bắt đầu dâng lên niềm vui, chọ
ng bò dậy, đi về viện của mình, mỗi
ưng người trong nhà này lại hận k
bao người, nếu không phải nàng lấy Mặc Vân Đình ra để uy hiế
bản không gọi nàng đến Chiến Vương Phủ, mà tổ