n qua, làm tung bay tà áo trắng và mái tóc đen của Nam Tụng. Giọng n
m điều xấu, ôm lấy tai hét lên, đẩy hai người
ời, ngơ ngác nhìn Nam Tụng, lắp bắp: "Không
à ném về phía Nam Tụng. Nhưng cô nhanh chóng giơ tay bắt lấy chính xác,
A
gười đứng ở cửa nhìn thấy máu chảy từ đầu Tần Giang Nguyên xuống
ứt ra. Khi đưa tay lên sờ, anh ta chỉ thấy toàn máu. Mộ
lùng của Nam Tụng. Cuối cùng, anh ta cũng tỉnh táo lại,
ảm xúc. Cô nhìn người đàn ông từng theo đuổi mình một cách nồng nhiệt,
ọi tên anh ta, "Rất tiếc phải thông báo với
i, định đẩy cô xuống vách đá để tạo hiện trường giả là cô trượt c
y ra, sớm muộn gì
cô sẽ tính toán từ
ự Hoa Hồng trở nên n
hữa đến, dọn dẹp lại phòng của cha mẹ và phòng của chính mình. Còn
áo của tôi, túi xách của tôi..
tiếc, khiến cô đau lòng đến mức như bị rỉ máu. Cô chỉ tay vào Nam Tụng, mắt trợn tr
h sách nhân sự hiện tại của biệt thự Nam gia, thậm chí
ác rưởi như cô chiếm ba năm, ch
hận, đừng để sót một chút rác nào. Nếu đồ bị hỏng,
hông nương tay. Những chiếc túi xách hàng hiệu trong mắt họ chẳng khác
g. "A, bỏ tay bẩn của các người
n. Cô thẳng tay giật rèm giường quấn chặt Nam Nhã lại, buộc vào gh
được khôi phục nguyên trạng. Nam Tụng thưởng cho nhóm th
nh bị ném ra hành lang, ông ta đau lòng đến mức suýt khóc. "Trời ơ
m ức khóc lóc, chỉ tay vào Nam Tụng tố cáo: "Ba, tất c
Tụng, ánh mắt đầy bất mãn. "C
người dọn
à này là tài sản riêng của cha cháu. Chú không định tranh cả cái này với cháu c
, nhưng vì không đủ tiền nên bị anh trai nhanh tay mua trước. Ông ta đã
ng cần phải phân biệt như vậy. Hiện tại, dù sao chú cũng là chủ tịch của
có thể sử
mắt lạnh lùng. "Chủ tịch cũng có thể thay đổi. Nhị t