hôn
rước, ít nói đến mức lạnh lùng. Ba chữ
ao lớn, thẳng tắp như cây tùng của anh. Nhìn gương mặt lạnh lùng, v
gười bất giác nắm chặt thành
ợ nhất, cuối cù
huôn mặt hoàn hảo với đường nét góc cạnh, dù đã đối diện
ông ly hôn
ọng nghẹn ngào, ánh mắt cô ánh lên tia sá
i trên gương mặt mộc của cô, cuối cùng dừng ở
ải kiểu mỹ nhân sắc sảo, nhưng làn da trắng mịn, thuần
nh mắt tràn ngập sự cầu xin. Dưới khóe mắt phải của cô có một nốt ru
ng, cô chỉ là một người phụ
ưng anh lại không yêu cô.Ba năm trước, anh gặp
hải chia xa. Mẹ anh ép anh đi xem mắt, muốn tìm một người vợ bác sĩ để chăm sóc anh suốt đời. Trong số những ngư
sóc tôi ba năm. Một tỷ đồng
hề dao động, càng không có chút tình cảm nào
i s
ánh lên sự kiên định, cùng với đó là… sự không ca
hoạch rất nhiều, thậm chí cô còn nghĩ rằng, ba năm rồi l
ười tôi yêu khô
chút che giấu. Anh thậm chí không để lại cho cô một t
i, thân hình mảnh mai không chịu
hôn nhân này, không bằng một câu
ưa
ng lại nôn ra, còn ho ra máu!" Gương mặt vốn bình tĩ
về phía phòng khách, trầm giọng
h đi ra. Người phụ nữ gầy gò, yếu ớt, trên người đắp một ch
ó thể rời khỏi thế giới này. Cả người cô ấy co ro trong vòng ta
quay đầu nói với Nam Tụng: "Về các thủ tục ly hôn, luật sư sẽ
ế người phụ nữ trong tay, không ngo
rác Xuân nằm trong vòng tay của Dụ Tấ
ã cười nói với cô: "Tôi đã chính thức bước vào
hết sức lực, ngã khuỵu xuống, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ kh
i n
cô đã âm thầm dõi theo anh mười năm, cũng yêu a
ô có hạ mình đến mức thấp nhất, cô cũng
à lần cuối cùng
đứng dậy. Người phụ nữ vốn yếu đuối, mỏng manh giờ đ
úc phải
u giường trong phòng ngủ chính, n
ký quen thuộc. Ánh mắt cô thoáng dao động, cô kh
nước mắt vào trong, không chút do dự
tên này, thì cũng nên kế
liệu, mua ngọc, đến khi hoàn thành khắc, cô đã mất gần một nă
chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhưng cuối cùng, chúng đều bị bỏ xó trong tủ quần áo, hoặc
ang trọng màu đen đã đỗ bên đường. Nam Tụng b
eo kính râm màu trà, nở nụ cười
ng: "Đã đến lúc cô sống đúng với con người thật c