sự tức giận mà còn là một chiêu khích tướng, n
i, Tạ Bân sẽ có cớ để chế giễu anh
biểu diễn, Tạ Bân cũng không tin rằ
g qua chỉ là một "ông chồng chỉ biế
gờ rằng tính toán của mìn
vào mặt anh sao?" Diệp V
ng đứng dậy, bước về
động, những người nhà họ Liễu phía sau a
cũng muốn trổ tài trên đàn piano, đúng là trò cười!" Một người lớ
lắm rồi, còn muốn làm mất mặt Tạ Bân sao? Tôi thấy anh ta chỉ m
ặt mọi người? Đúng là không biết tự lượn
xem Diệp Vô Song sẽ làm trò cười đến
piano, nhẹ nhàng chạm vào phím đàn để thử âm, những n
g chạm vào phím đàn, khí chất của anh t
ệu của hoa' nên được chơi như thế
đáp: "Chỉ là một tên hề
ung toàn bộ tinh thần vào màn biểu diễn, như thể biến t
từng nốt nhạc vang lên đầy sức mạnh và cảm
nhục Diệp Vô Song nhất, cũng k
ây chẳng phải là bài mà anh Bân vừa chơi sao? Biết đâu anh
hành màn biểu diễn bài 'Vũ điệu của hoa', anh lập tức chu
đẹp như dòng suối trong lành chảy qua tâm hồn, k
cũng cảm nhận được sự tuyệt diệu của bản nhạc
n chìm đắm trong không gian âm nhạc
g, cũng đứng sững tại chỗ, mặt lúc đỏ lúc trắng
âm nhạc, họ cũng có thể nghe ra rằng tr
g khỏi kinh ngạc, trong lòng cô
như vậy? Người đàn ông từng lặng lẽ, chỉ biết quanh quẩn bên bế
à họ Liễu là người đầu tiên thoát khỏi sự kinh ng
ng ngờ cháu lại chơi piano hay đến vậy, ngay
không vỗ tay theo. Họ đều hiểu rằng lần này họ đã nhìn lầm, tà
lời khen của ông. Chỉ tiếc hôm nay không tiện, nếu sau này còn
t đang tươi cười của ông cụ nhà họ
ì Man Đình mà cháu luôn nhẫn nhịn, nhường nhịn. Nhưng dù vậy, giờ đây nó vẫn muốn phụ lòng cháu, ông thực sự đau lòng! Tiểu Diệp,