hế?" Cố Nhược Vi yếu ớt ngồi dậy từ gi
nh trở về thực tại. Một lúc lâu sau, sự
thiện sang trọng tại khách sạn Rhine sẽ có tác phẩm của nhà thiết kế Elan xuất hiện. Nếu có thể
nhất là chiếc vòng tay 'Giọ
rước đây, khi chúng ta còn là bạn qua thư, em từng nói em ngưỡ
nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Sở th
khỏi run rẩy, nhưng cô vẫn cố tỏ ra tự nhiên, nở một nụ cười ngọt ngào
lạ, nhưng nhớ lại chuyện cô từng liều mình cứu anh mườ
, anh cầm áo khoác rồi
ếng trong vùng, và buổi dạ tiệc từ thiện tối na
tay Bạch Bân bước vào hội trường, hàng loạt
hất thanh tao và quý phái. Nốt ruồi lệ nơi đuôi
nh nhân giàu có ngay lập tức cảm n
ậy…?" Các cô gái bắt đầu
m khi tham gia những buổi
cô càng sống khép kín hơn. Nếu có
ải là cô Đường vừa ly hôn đã vội
nặng, trở thành người thực vật. Vậy mà cô ta vẫn
o tai Đường Phong Nguyệt. Trong lúc ngẩn ngơ, cô
cô như muốn an ủi: "Không s
p lại, nhưng thực ra cô chẳng hề đ
ường, ánh mắt vô tình lướt qua một bức tr
, không thể kiềm chế
ền lấp lánh ánh sáng, những viên kim cương bả
xanh tựa như nước biển, từ mọi góc độ đều
nghĩ rằng sẽ có ngày được
t tác của nhà thiết kế Elan sao?" Từ cách đó vài mét, một người phụ nữ với dáng vẻ
ư nhà giàu, trông có vẻ rất t
ợng của tình yêu vĩnh cửu và thủy chung. Nhưng nhìn lại cô Đường, một người
Bân nắm lấy cánh tay cô gái, kéo cô ta
Anh có biết không, hôm qua khi tin tức truyền đến, ông nội tức đến mức suýt ngất! Nh
uyệt: "Có lẽ cô ta đã ngoại tình trong lúc
ừ cửa chính của hội trường,
tai, khiến đôi mày anh bất giác
Phong Nguyệt và Bạch Bân, một người diện đồ đen, một