hôn
ia, nhẹ nhàng kết thúc
bướm của người đàn ông trên hợp đồng, ngước mắt nhìn Lệ
khác sao?" – Giọng cô khản đặ
dẹp nhà cửa, dính bết vào chiếc kính đen dày
sẽ về, bởi vì anh nói m
ướng, dọn nhà tinh tươm, chưa kịp nghỉ ngơi một phút
ệ Dị Thần không kiên nhẫn phủi tàn th
– Tim cô thắt l
chu sa và bạch nguyệt
ước, Tần Thư Niệm cúi đầu có chút mơ hồ, chỉ cần Tống Quán Qu
ốn năm như một ngày chỉ để giữ mì
ị Thần nhíu mày, quan sát người ph
chiếc mũi cao tinh tế, đôi môi như cánh hoa hồng điểm một viên ngọc nhỏ, ngay
tờ giấy trắng vô hồn, th
ổi, hình ảnh vợ hiền mẫu mực suố
nhưng chẳng bao giờ chạ
trong gạt tàn, giọng bỗng
Tần Thư Niệm, người phụ nữ vẫn cúi đầu, khiến Lệ
a cô, sau này khó tìm việc, ngoài tài sản công chứng, tôi sẽ tặng thêm ba căn biệt thự cho cô, chiếc Ferrari phiên
tức giận muốn đuổi anh ra khỏi gia tộc, nếu không phải mẹ ruột Lệ Dị Thần có thủ đoạn, lấ
ó thể miễn cưỡng chấp nhận sắp xếp của ông nội,
ần tảo, giữ gìn bổn phận, chưa bao giờ gây rắc rối cho nhà họ Lệ, phục vụ
a cảnh để vui vẻ, cũng
ếc nhẫn trên ngón trỏ anh chưa từng tháo – vật chứng
hĩ, nhưng đừng kéo dài quá lâu,
Cô cắt ngang, giọng
n cạnh, nét chữ bay bướm trên g
, hôm nay sẽ dọn đi, khô
đầu mặt không
Thư Niệm vẫn như thường ngày, lịch sự biết điều, ch
phu nhân, cô gần như là người nổi
tình cảm, không
ng vào, giọng the thé lớn tiếng: "Anh, nghe nói hôm nay anh định bỏ cái người từng
g của Tần Thư Niệm, Lệ Ôn Hàm trợ
àn chuyện trong thư phòng, phải xin phép trước khi vào, khô
u môi: "Biết rồi biết rồi, mau đưa chìa
ngạo này, Lệ Dị Thần hướng về phía T
ng nói: "Anh không phải nói,
g, nhưng lại khiến Lệ Dị Thần n
cô lảo đảo: "Cái gì của cô của tôi, nhà này đều là của anh tôi, li
hư Niệm tự hỏi đã đối xử với cô
g lại là một kẻ vô dụng chỉ biết
Phó Đình Thâm trói trên tòa tháp cao nhất thành phố để đe dọa, nếu không phải cô đơn thươ
ĩa của cô chỉ đổi lại được một câ
o." – Cô
ề Lệ Dị Thần: "Tôi muốn chiếc xe này! Lệ thiếu
g có chút công kích nào, nhưng Lệ Dị Thần đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước
i Lệ Ôn Hàm: "Nhà có mười mấy chiếc s
ngoài lần đắc tội với Phó Đình Thâm, chưa bao giờ ai dám làm
Tần Thư Niệm: "Tôi hỏi lại
" – Cô ch
ốp
ơn gió mạnh giáng vào m
ứ gì dám đối đầu với tôi, không xứng đán
át, rồi lại trở về bình thường, chỉ nhàn
êng đầu nhìn Lệ Ôn Hàm: "Xem ra
khẩy, ngạo ng
sao..
a bên cửa sổ, cùng với hoa bên trong
dỗ cô. " – Giọng cô nhẹ nhà