ôi không phải Lâm Sơ Tuyết thì còn có thể là ai chứ? Loạ
làm hỏng chuyện, Đặng Nhã Phi chắc chắn sẽ không đưa tiền cho
g nói sơ với anh rằng, "Lâm Sơ Tuyết" là một người phụ nữ kiêu ngạo tùy hứng, đ
mặt "Lâm Sơ Tuyết", mong cô ta chê anh
nữ trước mắt lại không hề có
à ánh mắt cố tỏ ra bình tĩnh của cô đều cho
cô "Lâm Sơ Tuyết" trước mắ
cũng vậy, đây là hôn ước mẹ Lục Diễm đã định từ khi c
à được
áo vest trong tay, ánh mắt bình tĩnh: "Những gì tôi
êm, Lâm Sơ Tế thở phà
hòng khách cũng chỉ có một chiếc sofa không lớn. Chẳng lẽ tối
n trong mắt cô. Anh chợt nhớ ra căn nhà này hình như chỉ có một chiếc giư
ủ sofa, em vào phòng ngủ." Người đàn ông
Người này chẳng lẽ biết đọc suy nghĩ, sa
ả vờ ngượng ngùng từ chối: "Vậy thì ngại quá. Hôm nay là đêm tân hôn, để anh ngủ sofa có phải không h
g với em cũng được." Lục Diễm cúi đầu áp sát cô, đôi mắt dài hẹp hơi tối lại, anh có vẻ
, hai tay che trước ngực, tai nóng bừng, cụp mắt luống cuống muốn trốn
người đàn ông đưa tay kéo
ng theo vẻ trêu chọc, nét mặt vừa
mi của cô gái trong lòng
ở ấm áp của Lục Diễm bao phủ. Cơ thể họ áp sát vào nhau, nhiệt độ trên ngư
a anh vừa mới nói rồi, chúng ta ch
cô vợ mới cưới của tôi cũng rất chủ động." Người đàn ông buông eo cô r
ế đỏ mặt nghiến răng, trông như
ủ chung với em mà không gọi là chủ
ra, vội vàng chạy vào phòng,
Lục Diễm cười nhẹ mộ
Cô nghe thấy trái tim mình đập thình
cô sẽ cầm chiếc đèn bàn trên tủ và liều m
cảnh giác, mắt không rời khỏi cánh cửa đóng chặt và tay nắ