Khách sạn Bạc Duyệt.
"Những thứ này là sính lễ nhà họ Lệ chuẩn bị, Tần Hà, đọc!"
Một giọng nam trầm khàn truyền vào màng nhĩ.
Đỗ Tiêu Tiêu chợt mở mắt ra, lúc này mới phát hiện trước mặt là khung cảnh vô cùng quen thuộc, đèn chùm pha lê, lễ phục dạ hội, đây là lúc cô và Lệ Tử Khoát đính hôn!
Cô tái sinh rồi!
Qua khe cửa phòng nghỉ đang mở, Đỗ Tiêu Tiêu có thể nhìn thấy trong sảnh tiệc, trên tay một hàng vệ sĩ áo đen đang bê trang sức cao cấp đắt tiền, đồng hồ hiệu, bất động sản, chìa khóa xe sang...
Lệ Tử Khoát mặc bộ vest may đo riêng, vẻ mặt khinh thường đứng ở một bên.
Mà trợ lý của người đứng đầu nhà họ Lệ là Lệ Mạc Bắc là Tần Hà, đang kiểm kê từng món một.
Đỗ Tiêu Tiêu không nhịn được nữa mà trực tiếp mở cửa lao ra ngoài.
"Khoan đã!"
"Tôi không lấy, tôi muốn hủy hôn!"
Lập tức, mọi người trong đại sảnh đều đồng loạt nhìn sang.
Lệ Tử Khoát thấy vậy, cuối cùng trên mặt cũng có chút biểu cảm, nhưng lại là mất kiên nhẫn.
"Tiêu Tiêu, đây không phải là lúc để em làm loạn."
Đỗ Tiêu Tiêu cười lạnh.
"Làm loạn? Lệ Tử Khoát, anh đề cao mình quá rồi đấy, cái thứ bẩn thỉu ngoại tình trước hôn nhân, đời sống riêng tư hỗn loạn như anh mà cũng xứng để tôi làm loạn sao?"
"Tôi nói không lấy, là không lấy!"
Câu nói dứt khoát của cô vừa thốt ra, ngay lập tức tiếng bàn tán trong sảnh tiệc càng lớn hơn.
"Cái gì, ngoại tình trước hôn nhân?"
"Đời sống riêng tư hỗn loạn?"
"Chuyện gì vậy?"
Mà theo sự bàn tán của mọi người, sắc mặt Lệ Tử Khoát càng lúc càng khó coi.
Đỗ Tiêu Tiêu điên rồi đấy à?
Làm loạn riêng thì thôi đi, lại dám nói ra những lời như vậy ở cái dịp này, chẳng lẽ không sợ anh cho là thật, hủy hôn với cô thật sao!
"Đỗ Tiêu Tiêu!"
Anh ta không nhịn nổi nữa mà ngắt lời cô, "Em đừng có mà không biết điều!"
Bố Đỗ ở bên cạnh cũng sắc mặt tối đi, bước lên trước quát mắng.
"Tiêu Tiêu, con cũng nên sửa cái tính này đi. Đừng có lúc nào cũng gây chuyện với Tử Khoát, không ai có thể dung túng con mãi đâu."
Mẹ kế Nguyệt Quế Hương hùa theo đầy mỉa mai.
"Đúng đấy, không phải trước đây con còn cậy vào hôn ước do ông nội con định ra, khăng khăng đòi lấy Tử Khoát sao, bây giờ được như ý rồi sao lại không hài lòng?"
Trong lòng Đỗ Tiêu Tiêu cười lạnh.
Kiếp trước, không chỉ có người nhà họ Đỗ, tất cả mọi người trong xã hội thượng lưu Dung Thành đều biết Đại tiểu thư nhà họ Đỗ là Đỗ Tiêu Tiêu yêu Lệ Tử Khoát điên cuồng.
Thậm chí cậy vào hôn ước do thế hệ trước thuận miệng định ra để ép cưới.
Cô quay đầu, ánh mắt lại dừng ở người đàn ông cao lớn cách đó không xa, người đứng đầu nhà họ Lệ, chú út của Lệ Tử Khoát, Lệ Mạc Bắc.
Cách sự tăm tối của sinh tử, trái tim điên cuồng đập rộn lên.
Kiếp trước sau khi kết hôn, Lệ Tử Khoát ngày ngày bảo cô đi đưa đồ bổ cho Lệ Mạc Bắc, hơn nữa còn bỏ độc trong đồ bổ, mượn tay cô khiến cho cơ thể Lệ Mạc Bắc ngày càng suy yếu, nhân cơ hội chiếm đoạt gia nghiệp do một tay anh gây dựng.
Cuối cùng còn mượn cớ cô bị người ta bắt cóc để lừa Lệ Mạc Bắc đến nhà kho ngoại ô cắt đứt gân tay gân chân, khiến anh đau đớn đến chết.
Mặc dù không biết lúc đó tại sao anh lại chọn đi cứu mình, nhưng nói cho cùng là mình đã hại chết anh.
Mà sau khi bản thân chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào thì đã bị Lệ Tử Khoát đẩy xuống cầu thang, một cây cọc gỗ gãy đâm xuyên qua bụng cô, chết thảm ngay tại chỗ.
Ký ức kiếp trước rõ mồn một đầy máu và nước mắt.
Ông trời đã cho cô cơ hội sống lại một lần, vậy thì cô không thể nào đi vào vết xe đổ nữa!
Ngay sau đó, cô đi thẳng đến trước mặt Lệ Mạc Bắc.
Dáng người đàn ông cao ngất phải đến một mét chín, kiểu khí chất sắc bén bẩm sinh đó mạnh mẽ đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.
Cô đối diện với ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông. Nắm chặt tay bình tĩnh nói.
"Không phải chú út cũng độc thân sao? Tôi muốn gả cho chú út!"
Bầu không khí trong sảnh tiệc lập tức chết lặng.
Tất cả mọi người đều bị câu nói gây sốc này kích thích đến ngây người tại chỗ.