Nấp trong chính gara nhà mình, tôi nghe được cuộc đối thoại đã làm tan nát thế giới của tôi. Con trai tôi không phải trượt chân ngã xuống sông. Nó đã chạy trốn trong kinh hoàng, sợ hãi bởi tiếng giao phối hoang dại, bất cẩn của họ gần đó.
Cuộc tình vụng trộm của họ đã giết chết con tôi.
Khi nỗi kinh hoàng này ập xuống, sợi dây bạn đời của chúng tôi, vốn dành cho tình yêu, lại trở thành một công cụ tra tấn. Nó buộc tôi phải cảm nhận từng giây khoái lạc của hắn khi hắn lại chiếm hữu cô ta, ngay trong xe, chỉ cách nơi tôi ẩn nấp vài bước chân.
Hắn và mẹ hắn sau đó đã vu cho tôi tội bạo hành, cho người đào tro cốt của con trai tôi lên và đổ xuống cống, rồi dùng roi bạc đánh đập tôi trước khi bỏ mặc tôi cho đến chết cùng một bầy sói hoang.
Nhưng tôi đã sống sót. Và tôi đã đưa ra một lựa chọn. Tôi sẽ không tìm cách trả thù. Tôi sẽ tìm kiếm sự lãng quên.
Tôi tìm thấy một tộc thực hành ma thuật cấm, một nghi lễ có thể xóa sạch tâm trí tôi.
Tôi sẽ xóa sổ hắn, con trai chúng tôi, và mọi ký ức về cuộc sống cũ. Tôi sẽ được tái sinh.
Chương 1
GÓC NHÌN CỦA AN HẠ:
Vầng trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời như một vết sẹo bạc, một vòng tròn hoàn hảo đầy chế giễu. Bốn năm. Đã tròn bốn năm kể từ ngày ánh sáng của đời tôi, đứa con duy nhất của tôi, Bảo An, bị dập tắt.
Những ngón tay tôi run rẩy khi tôi đỗ xe. Tàng Thư Các của Hắc Nguyệt Tộc là một tòa nhà đá cổ, nồng nặc mùi giấy cũ và những bí mật. Tối nay, tôi đến đây để thực hiện nghi lễ an ủi linh hồn cuối cùng cho Bảo An. Một buổi lễ nhỏ, riêng tư để giúp linh hồn con được yên nghỉ. Đó là tất cả những gì tôi còn lại.
Vị trưởng lão ở bàn ghi chép, một người sói lưng còng với đôi mắt mờ đục, chào tôi bằng một cái gật đầu kính cẩn. "Nguyệt Nữ An Hạ."
"Tôi đến để làm lễ an ủi linh hồn," tôi nói, giọng mỏng như một làn khói.
Ông ta gật đầu chậm rãi, kéo ra một cuốn sổ cái nặng trịch bọc da sẫm màu. "Tất nhiên rồi. Chúng tôi chỉ cần xác minh hồ sơ huyết thống cho nghi lễ."
Ông ta lướt ngón tay khẳng khiu xuống trang giấy. "Alpha Vũ Bảo Long... bạn đời của cô. Một con, Bảo An, đã mất." Ông ta dừng lại, chân mày nhíu lại. "À, và... một đứa nữa."
Một cảm giác sợ hãi lạnh lẽo, nặng nề và đặc quánh, lắng xuống trong dạ dày tôi. "Đứa nào nữa?"
Vị trưởng lão nheo mắt nhìn vào cuốn sổ. "Một đứa con thứ hai. Minh Khôi. Tên mẹ được ghi là Linh Chi."
Linh Chi.
Cái tên đó giáng vào tôi như một cú đấm trời giáng. Linh Chi, con sói cái đã từng ám ảnh Bảo Long đến mức bị trục xuất, bị tuyên bố là sói hoang vì sự theo đuôi không ngừng nghỉ của cô ta. Chuyện đó đã từ nhiều năm trước.
Ngay lúc đó, một luồng hơi ấm lan tỏa trong tâm trí tôi, một sự hiện diện quen thuộc. Là Bảo Long, đang sử dụng Tâm Linh Tương Thông của chúng tôi. Mối liên kết thiêng liêng giữa những bạn đời định mệnh, vốn là một kênh truyền dẫn sự thật và tình yêu thuần khiết.
"Trăng của anh," giọng hắn vang lên trong đầu tôi, mượt như nhung. "Anh yêu em. Anh đang bận giải quyết một việc khẩn cấp của Tộc. Anh sẽ về nhà ngay khi có thể."
Những lời nói, từng là nguồn an ủi, giờ đây lại lạnh như băng. Một lời nói dối. Tôi có thể cảm nhận được sự giả dối trong đó, một nốt chua loét trong bản giao hưởng của mối liên kết của chúng tôi. Việc khẩn cấp ư?
Con sói trong tôi, một sinh vật tan vỡ và câm lặng kể từ cái chết của Bảo An, cựa quậy với một tia thịnh nộ.
Tôi không thở nổi. Tôi không thể tin được. Không phải bạn đời của tôi. Không phải Alpha đã được Nữ Thần Mặt Trăng trao cho tôi.
"Địa chỉ," tôi nặn ra từng chữ, chỉ ngón tay run rẩy vào cuốn sổ. "Đứa trẻ tên... Minh Khôi này được đăng ký ở đâu?"
Vị trưởng lão, cảm nhận được sự đau khổ của tôi, đã viết nó ra một mảnh giấy. Tôi giật lấy nó và chạy khỏi Tàng Thư Các, quên bẵng cả nghi lễ.
Địa chỉ dẫn tôi đến học viện tư thục của Tộc, một nơi tôi đã không đến trong bốn năm qua. Tôi đỗ xe ở bên kia đường, trái tim đập thình thịch vào lồng ngực như một con chim bị nhốt.
Và rồi tôi nhìn thấy hắn.
Bạn đời của tôi. Alpha của tôi. Bảo Long.
Hắn không ở trong một cuộc họp nào cả. Hắn đang đứng bên cổng trường, một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt điển trai. Một người phụ nữ với mái tóc dài, đen mượt, Linh Chi, đang đi về phía hắn. Và nắm tay cô ta là một cậu bé, khuôn mặt là phiên bản thu nhỏ của Bảo Long.
"Bố ơi!" cậu bé hét lên, chạy về phía trước.
Bảo Long bế thốc cậu bé lên, nụ cười của hắn càng rạng rỡ hơn. Sau đó, hắn vươn tay, bàn tay đặt một cách tự nhiên lên eo của Linh Chi, kéo cô ta lại gần hơn. Họ trông giống như một gia đình. Một gia đình hoàn hảo, hạnh phúc.
Linh hồn tôi như bị xé làm đôi.
Tôi bám theo họ, chiếc xe của tôi như một bóng ma theo sau cuộc sống hạnh phúc nhỏ bé của họ. Họ đến một biệt phủ xinh đẹp mà tôi chưa từng thấy, một tổ ấm bí mật được giấu đi. Tôi đứng từ ngoài đường nhìn họ chơi đùa trong vườn, Bảo Long đẩy cậu bé trên xích đu, Linh Chi cười lớn khi nhìn họ. Đó là một bức tranh về cuộc sống đáng lẽ phải là của tôi. Cuộc sống đã bị đánh cắp khỏi tôi.
Tôi tê dại lái xe về nhà của chúng tôi, "tổ ấm" của chúng tôi. Tôi đi vào qua gara ngầm và nấp sau một cây cột bê tông dày, ngôi nhà của chính mình giờ đây lại mang cảm giác như lãnh thổ của kẻ thù.
Xe của hắn vào gara vài khoảnh khắc sau đó. Không khí ngay lập tức đặc quịt mùi của cô ta. Không phải nước hoa. Đó là mùi nguyên thủy, xạ hương của một con sói cái, đánh dấu lãnh thổ của mình. Đánh dấu bạn đời của tôi. Đánh dấu nhà của tôi.
Tôi nín thở, lắng nghe. Họ vẫn còn trong xe.
"Hôm nay nó vui lắm khi thấy anh," giọng Linh Chi ngọt ngào, nịnh nọt. "Nó nhớ bố nó."
"Anh biết," giọng Bảo Long nặng trĩu. "Chuyện này phức tạp lắm, Linh Chi."
"Vậy sao?" cô ta rên rỉ. "Bốn năm rồi, Bảo Long. Bốn năm kể từ đêm đó. Chúng ta chỉ là... lạc lối trong khoảnh khắc. Tiếng hú của chúng ta... làm sao chúng ta biết được thằng bé sẽ đi lang thang gần bờ sông như vậy?"
Thế giới ngừng lại.
Máu trong người tôi đông cứng lại.
Đêm đó. Đêm Bảo An chết. Nó đã chơi bên bờ sông. Họ nói với tôi rằng nó bị trượt chân. Họ nói đó là một tai nạn bi thảm.
Nhưng không phải.
Là họ. Cuộc giao phối của họ, ồn ào và mất kiểm soát, đã làm đứa con bé bỏng của tôi sợ hãi. Nó đã chạy đi, sợ hãi và cô độc, và ngã xuống dòng nước lạnh cóng.
Khi sự thật mới mẻ, kinh hoàng này ập xuống, một cảm giác khác tràn ngập các giác quan của tôi, được truyền qua sợi dây bạn đời. Đó là một làn sóng khoái lạc nguyên thủy, thú tính. Khoái lạc của hắn.
Tôi bịt chặt tay vào miệng để ngăn một tiếng hét.
Hắn đang ở cùng cô ta. Ngay bây giờ. Trong xe, cách nơi tôi đang trốn chưa đầy sáu mét, trong gara của ngôi nhà tôi chung sống với hắn. Hắn đang chiếm hữu cô ta, đánh dấu cô ta, cơ thể họ chuyển động cùng nhau trong một nhịp điệu của sự phản bội thuần túy. Sợi dây thiêng liêng, vốn chỉ dành cho tôi, đang buộc tôi phải cảm nhận từng giây phút ngoại tình của hắn.
Thế giới của tôi không chỉ tan vỡ. Nó đã bị hủy diệt hoàn toàn.