Nhưng ngay cả ước nguyện cuối cùng đó cũng cần tiền, một khoản tiền mà tôi, một kẻ bị xã hội ruồng bỏ với tiền án tiền sự, khó lòng tưởng tượng nổi. Vì vậy, tôi nuốt đi lòng kiêu hãnh và nhận một công việc giữa trái tim hoa lệ của Sài Gòn. Ngay trong ca làm đầu tiên, giữa tiếng ly chạm nhau lanh lảnh và những cuộc đấu đá quyền lực thầm lặng, tôi nghe thấy một tiếng cười quen thuộc. Bảo Lâm. Người đàn ông tôi vẫn còn yêu, người đàn ông tin rằng tôi là một kẻ sát nhân, người đã nhìn tôi bị tống vào tù vì sự liều lĩnh của em gái anh.
Anh không đi một mình. Người bạn thân cũ của tôi, giờ là vị hôn thê của anh, Trâm Anh, đang ở bên cạnh. Đôi mắt họ, từng chứa đầy tình cảm, giờ đây ánh lên sự giận dữ lạnh thấu xương và vẻ đắc thắng hiểm độc. Họ hả hê trước sự tủi nhục của tôi, bắt tôi dọn dẹp những mớ hỗn độn của họ, phô diễn tình yêu của họ ngay trước mắt tôi, một lời nhắc nhở thường trực về cuộc sống mà tôi đã mất.
Tại sao tôi phải chịu đựng sự tra tấn tinh vi này? Tại sao tôi lại để người đàn ông tôi từng trân quý bẻ gãy tôi, từng mảnh, từng mảnh đau đớn? Bởi vì tôi sắp chết, và công việc tủi nhục này là cơ hội duy nhất để tôi thực hiện ước nguyện cuối cùng của mình.
Rồi, Bảo Lâm đề nghị cho tôi một vai trò mới: trợ lý cá nhân của anh. Một màn kịch công khai về sự phục tùng của tôi, được thiết kế để diễu hành sự xấu hổ của tôi tại mọi buổi tụ tập của giới thượng lưu. Mức lương? Cực kỳ hậu hĩnh. Có lẽ là một thỏa thuận với ác quỷ, nhưng đó là chìa khóa duy nhất dẫn đến khu rừng Cát Tiên. Tôi chấp nhận, phẩm giá của tôi được đổi lấy một hơi thở tự do cuối cùng giữa những tán cây.
Chương 1
Cánh cổng nhà tù đóng sầm lại sau lưng An Vy.
Bảy năm.
Ánh nắng Sài Gòn xa lạ trên làn da cô, quá chói chang, quá ấm áp.
Cô đi bộ đến trạm xe buýt, tập giấy tờ ra tù là vật nặng mỏng manh trong chiếc túi xách sờn cũ.
Điểm dừng chân đầu tiên của cô không phải là một mái ấm, không phải là một lời cầu xin giúp đỡ.
Đó là một quán net nhỏ, bụi bặm.
An Vy ngồi xuống, hai tay hơi run khi gõ phím.
"Chi phí thuê máy bay riêng rải tro cốt Vườn quốc gia Cát Tiên."
Kết quả tìm kiếm nhảy múa trước mắt cô.
Hàng trăm triệu đồng.
Một nụ cười cay đắng thoáng trên môi cô. Ngay cả cái chết cũng có cái giá của nó.
Vườn quốc gia Cát Tiên.
Một ký ức chợt lóe lên: Bảo Lâm, vòng tay anh ôm lấy cô, những cây cổ thụ cao chót vót như những người lính gác cổ xưa phía trên họ.
"Chúng ta sẽ xây một căn nhà gỗ ở đây, An Vy à," anh đã thì thầm, giọng nói tràn đầy ước mơ. "Nơi mãi mãi của chúng ta."
Mãi mãi đã kéo dài cho đến một đêm mưa, tiếng lốp xe rít lên, và một sinh mạng vụt tắt.
Và Bảo Hân, em gái của Bảo Lâm, say rượu sau tay lái.
An Vy đã ngồi ở ghế phụ.
Gia tộc Hoàng Bảo, quyền lực, có ảnh hưởng, đã cần một con tốt thí để bảo vệ sự nghiệp đang lên của Bảo Hân.
An Vy, trung thành, yêu Bảo Lâm, đã trở thành con tốt thí đó.
Giờ đây, bệnh ung thư máu đang gặm nhấm cô. Giai đoạn cuối.
Lời của bác sĩ trong tù vang vọng: "Vài tháng nữa thôi, cô An Vy. Tôi rất tiếc."
Tiếc.
An Vy cần số tiền đó cho khu rừng Cát Tiên. Đó là điều duy nhất còn lại cô muốn.
Tiền án của cô là một ngõ cụt cho hầu hết các công việc.
Nhưng cô đã tìm được một việc: phục vụ tại "Dạ Khúc", một câu lạc bộ đêm độc quyền ở Sài Gòn.
Một nơi dành cho những người giàu có, quyền lực, và kín đáo.
Ca làm đầu tiên của cô. Bộ đồng phục màu đen cứng nhắc, xa lạ.
Ánh đèn mờ ảo của Dạ Khúc rì rầm những cuộc trò chuyện và tiếng ly chạm nhau.
An Vy di chuyển qua các bàn, một bóng ma trong chính cuộc đời mình.
Rồi cô nghe thấy nó. Một tiếng cười.
Trầm, quen thuộc, một âm thanh xoáy lên một cái gì đó lạnh lẽo trong ruột gan cô.
Cô đứng sững lại, khay rượu sâm panh chênh vênh một cách nguy hiểm.
Bảo Lâm.
Anh ngồi ở một chiếc bàn nổi bật, trông chững chạc hơn, sắc sảo hơn, bộ vest hàng hiệu của anh toát lên sự giàu có.
Đôi mắt anh, từng ấm áp với cô, giờ đây lạnh như băng.
Anh đang nhìn thẳng vào cô. Sự kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt anh, nhanh chóng được thay thế bằng một chiếc mặt nạ giận dữ lạnh lùng.
Bên cạnh anh, một người phụ nữ với mái tóc đen mượt và nụ cười đầy ẩn ý.
Trần Trâm Anh.
Bạn cùng phòng đại học của An Vy. Bạn thân nhất của cô.
Giờ là vị hôn thê của Bảo Lâm. Tay Trâm Anh đặt lên cánh tay Bảo Lâm một cách chiếm hữu.
Trâm Anh nhìn thấy An Vy. Nụ cười của cô ta rộng hơn, một tia nhìn săn mồi trong mắt.
"Ồ, ồ," Trâm Anh nói, giọng cô ta vang vọng khắp căn phòng im ắng. "Xem ai đây này."
Vài cái đầu quay lại. Những "người bạn" cũ, một phần của giới thượng lưu của Bảo Lâm và Trâm Anh, thì thầm.
An Vy cảm nhận được những ánh nhìn của họ, nóng rát và phán xét.
Bảy năm trước, tất cả họ đã lên án cô.
Kẻ lái xe say rượu. Kẻ giết người.
Bảo Lâm đã tin điều đó. Anh tin rằng cô đã giết một người đi bộ vô tội – một trợ lý của đối thủ chính trị của cha anh, Chủ tịch Hoàng, khiến việc che đậy càng trở nên quan trọng hơn đối với gia đình.
Anh tin rằng cô đã phá hủy hình ảnh gia đình anh, tương lai của anh, tương lai của họ.
Cơn thịnh nộ của anh là một lực lượng hữu hình, ngay cả từ phía bên kia căn phòng.
Trâm Anh nghiêng người về phía Bảo Lâm, thì thầm điều gì đó. Anh gật đầu, mắt không rời khỏi An Vy.
Một người phục vụ gần đó loạng choạng, một ly rượu vang đỏ văng lên không trung.
Nó bắn tung tóe lên chiếc khăn trải bàn trắng tinh gần bàn của Bảo Lâm, một vết bẩn loang ra như máu.
Trâm Anh thở hổn hển một cách kịch tính. "Ôi, trời ơi! Bừa bộn quá."
Giọng Bảo Lâm cắt ngang những tiếng xì xào, lạnh lùng và sắc bén.
"Mày," anh nói, ánh mắt dán chặt vào An Vy. "Dọn đi."
An Vy đứng như trời trồng, chiếc khay nặng trĩu trong tay.
Các nhân viên khác nhìn vào, không chắc chắn.
"Nào," Bảo Lâm ra lệnh.
Trâm Anh nhếch mép cười.
Hàm An Vy siết chặt. Cô cần công việc này. Cô cần tiền.
Cô đặt khay xuống.
Cô bước đến bàn.
Một người quản lý vội vã chạy tới. "Thưa cậu Lâm, chúng tôi có thể xử lý việc này."
"Không," Bảo Lâm nói, đôi mắt anh như thiêu đốt An Vy. "Cô ta sẽ làm."
Anh muốn thấy cô bị sỉ nhục. Anh muốn cô phải chịu đựng, giống như anh tin rằng anh đã phải chịu đựng.
An Vy quỳ xuống.
Tấm thảm sang trọng lạnh lẽo dưới đầu gối cô.
Cô nhặt một chiếc khăn ăn, động tác chậm rãi, có chủ ý.
Vết rượu đổ. Ánh mắt của cả căn phòng đổ dồn vào cô.
Bảo Lâm quan sát, khuôn mặt anh là một chiếc mặt nạ khinh bỉ. Anh thấy sự tuyệt vọng của cô, sự sẵn sàng hạ mình của cô.
Đối với anh, đó chỉ là thêm một bằng chứng về tội lỗi của cô, về nhân cách sa ngã của cô.
An Vy lau vết bẩn, khuôn mặt vô cảm.
Bên trong, một phẩm giá thầm lặng đang chống chọi với sức nặng đè nén của nỗi đau.
Cô đã nhận tội thay cho em gái anh.
Cô đang chết dần.
Và đây là sự trừng phạt của cô, được dàn dựng bởi người đàn ông mà cô vẫn, bất chấp mọi thứ, yêu thương.
Vết rượu có màu đỏ sẫm, buộc tội trên tấm vải trắng.
Cô lau dọn xong, hai tay dính bẩn.
Cô từ từ đứng dậy, lưng đau nhói.
Bảo Lâm nhìn chằm chằm vào cô, biểu cảm của anh giờ đây không thể đọc được, một tia sáng tối tăm và phức tạp trong mắt anh.
Trâm Anh quan sát, đắc thắng.
An Vy nhặt khay của mình và bỏ đi, những lời thì thầm theo sau cô như những bóng ma.
Ca làm của cô tiếp tục, mỗi khoảnh khắc là một bài tập về sự chịu đựng khắc kỷ.
Cô phục vụ họ, Bảo Lâm và Trâm Anh, tiếng cười của họ là một sự tương phản với nỗi khốn khổ thầm lặng của cô.
Cô thấy những cái chạm tay vô tình của họ, những nụ cười họ chia sẻ.
Mỗi thứ là một nhát đâm mới của nỗi đau.
Nhưng hình ảnh của khu rừng Cát Tiên, của tro cốt cô được rải trong gió, đã giữ cho cô tiếp tục bước đi.
Đó là điều duy nhất quan trọng.