Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Sự phản bội vô tình thứ ba mươi tư của anh ấy
Sự phản bội vô tình thứ ba mươi tư của anh ấy

Sự phản bội vô tình thứ ba mươi tư của anh ấy

5.0
20 Chương
Đọc ngay

Đây là lần thứ ba mươi ba hôn lễ của chúng tôi bị hoãn lại. Ba mươi ba vụ tai nạn, tất cả đều do vị hôn phu của tôi, Diêm Chung Thủy, sắp đặt. Anh làm vậy chỉ để trì hoãn đám cưới, vì người anh yêu là Hàn Giao, chứ không phải tôi. Mười năm yêu thương mù quáng, đổi lại chỉ là sự lừa dối và lợi dụng. Anh ta nhẫn tâm nhìn tôi bị Hàn Giao hãm hại, hết lần này đến lần khác. Dì tôi vì anh ta mà chết thảm trong tù, giọng hát của tôi cũng bị chính tay anh ta và người tình hủy hoại. Hóa ra, trong mắt anh ta, tôi chỉ là một món nợ ân tình phải trả. Vào đêm trước ngày cưới, tôi để lại một lá thư vạch trần tất cả, rồi biến mất khỏi thế giới của anh ta. Lần này, tôi sẽ sống vì chính mình.

Mục lục

Chương 1

Đây là lần thứ ba mươi ba hôn lễ của chúng tôi bị hoãn lại.

Ba mươi ba vụ tai nạn, tất cả đều do vị hôn phu của tôi, Diêm Chung Thủy, sắp đặt. Anh làm vậy chỉ để trì hoãn đám cưới, vì người anh yêu là Hàn Giao, chứ không phải tôi.

Mười năm yêu thương mù quáng, đổi lại chỉ là sự lừa dối và lợi dụng.

Anh ta nhẫn tâm nhìn tôi bị Hàn Giao hãm hại, hết lần này đến lần khác.

Dì tôi vì anh ta mà chết thảm trong tù, giọng hát của tôi cũng bị chính tay anh ta và người tình hủy hoại.

Hóa ra, trong mắt anh ta, tôi chỉ là một món nợ ân tình phải trả.

Vào đêm trước ngày cưới, tôi để lại một lá thư vạch trần tất cả, rồi biến mất khỏi thế giới của anh ta. Lần này, tôi sẽ sống vì chính mình.

Chương 1

Trần Nhật Hạ POV:

Đây là lần thứ ba mươi ba.

Ba mươi ba vụ tai nạn, ba mươi ba lần hôn lễ của chúng tôi bị hoãn lại.

Tôi nằm trên chiếc giường bệnh trắng toát, không khí trong phòng sặc mùi thuốc khử trùng khiến tôi buồn nôn. Cánh tay trái của tôi được bó bột, treo lơ lửng giữa không trung, chân phải cũng không khá hơn, quấn băng trắng như xác ướp. Bác sĩ nói lần này tôi bị thương rất nặng, xương sườn gãy hai cái, suýt nữa đã chọc vào phổi.

Thật may mắn, tôi vẫn còn sống.

Nhưng sự may mắn này có lẽ cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Tôi biết rõ cơ thể mình đã suy nhược đến mức nào, giống như một ngọn đèn dầu sắp cạn, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tắt.

Tôi cố gắng cử động ngón tay, một hành động đơn giản nhưng lại khiến tôi đau đến toát mồ hôi lạnh. Tôi chỉ muốn xác nhận rằng mình vẫn còn cảm giác, rằng mình vẫn còn sống.

Ngoài hành lang, tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Tôi biết là Diêm Chung Thủy, vị hôn phu của tôi. Nhưng anh không vào ngay, mà dừng lại ở bên ngoài, dường như đang nói chuyện với ai đó.

Tôi nín thở, cố gắng lắng nghe.

"Cậu điên rồi à, Chung Thủy? Lần này suýt nữa thì mất mạng đấy, cậu có biết không?" Giọng nói của một người đàn ông xa lạ, có chút lo lắng và tức giận.

Tôi nhíu mày, không hiểu họ đang nói gì.

"Tớ biết." Giọng của Chung Thủy vang lên, lạnh lùng và xa cách, không có một chút gợn sóng cảm xúc nào.

"Cậu biết mà vẫn làm à? Cậu có thật sự muốn cô ấy chết không? Cậu ghét cô ấy đến thế sao?" Người bạn kia dường như không thể tin nổi.

Toàn thân tôi cứng đờ. Máu trong người như ngưng chảy. Tôi đang nghe thấy gì thế này?

"Tớ không ghét cô ấy." Chung Thủy khẽ đáp, giọng điệu vẫn không đổi. "Nhưng tớ cũng không yêu cô ấy."

"Không yêu? Không yêu thì hủy hôn đi! Cậu hành hạ người ta như vậy làm gì?"

"Hủy hôn?" Chung Thủy cười khẩy một tiếng, tiếng cười lạnh lẽo đến mức khiến trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. "Cậu nghĩ ba tớ sẽ đồng ý à? Mạng của ông ấy là do ba cô ấy cứu về. Hôn ước này là để trả nợ ân tình, là trách nhiệm của nhà họ Diêm, là trách nhiệm của tớ. Tớ không thể hủy hôn."

Trách nhiệm... Hóa ra là trách nhiệm.

"Vậy cậu định tiếp tục tạo ra tai nạn cho đến khi cô ấy chết thật à? Cậu có nghĩ đến hậu quả không?"

"Tớ chỉ muốn trì hoãn đám cưới thôi." Chung Thủy nói, giọng điệu có chút mệt mỏi. "Tớ không thể kết hôn với Nhật Hạ khi trong lòng tớ chỉ có Giao Giao."

Hàn Giao.

Cái tên này như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim tôi. Hàn Giao, cô thực tập sinh xinh đẹp, trong sáng và ngây thơ ở công ty kiến trúc của anh, người mà anh luôn dành cho một sự quan tâm đặc biệt.

"Giao Giao... cậu vẫn còn yêu cô ta à?" Người bạn kia thở dài. "Nhưng cậu không thể ở bên cô ta được. Cậu đã có vị hôn thê rồi."

"Tớ biết." Giọng Chung Thủy trầm xuống, mang theo một nỗi đau khổ mà tôi chưa từng nghe thấy. "Tớ sẽ không làm gì có lỗi với Nhật Hạ. Tớ chỉ cần thêm thời gian. Chỉ cần trì hoãn đám cưới này, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Ổn thôi?

Trái tim tôi như bị hàng vạn mũi kim đâm vào cùng một lúc. Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy một cách không thể kiểm soát. Nước mắt không biết từ đâu cứ thế tuôn ra, ướt đẫm gối.

Tôi vội vàng đưa tay lên bịt miệng, cố gắng không phát ra tiếng nấc. Tôi không muốn anh biết tôi đã nghe thấy tất cả.

Tôi lảo đảo, cố gắng chống người dậy, chạy trốn khỏi nơi này, chạy trốn khỏi sự thật tàn nhẫn này. Mỗi bước chân đều như giẫm lên mảnh thủy tinh vỡ, đau đớn vô cùng.

Tôi chạy về phòng bệnh, đóng sầm cửa lại, trượt người xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Ba mươi ba vụ tai nạn.

Hóa ra, tất cả đều là do anh sắp đặt.

Lần đầu tiên, tôi bị ngã cầu thang, gãy tay. Anh nói do tôi không cẩn thận.

Lần thứ hai, tôi bị dị ứng thức ăn, suýt nữa thì ngạt thở. Anh nói do nhà hàng làm ăn tắc trách.

Lần thứ mười, tôi bị xe tông khi đang qua đường, hôn mê ba ngày. Anh nói do tài xế say rượu.

Và lần này, lần thứ ba mươi ba, giàn giáo công trường sập xuống, tôi bị vùi lấp dưới đống đổ nát. Anh nói đó là tai nạn lao động.

Tất cả... tất cả chỉ vì anh không muốn kết hôn với tôi.

Hôn ước của chúng tôi bắt nguồn từ một món nợ ân tình. Mười năm trước, ba tôi, một quản đốc xây dựng lành nghề, đã hy sinh để cứu ba của Chung Thủy trong một vụ sập công trường. Để báo đáp, gia đình họ Diêm đã nhận nuôi tôi, cho tôi một cuộc sống đủ đầy và hứa hôn tôi với Chung Thủy.

Tôi đã luôn tin rằng, sự quan tâm, chăm sóc của anh dành cho tôi trong suốt mười năm qua là tình yêu. Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng, chúng tôi sẽ có một đám cưới hạnh phúc, một gia đình trọn vẹn.

Nhưng tôi đã lầm. Tất cả chỉ là sự giả dối được che đậy bởi lòng biết ơn.

Những vết thương trên người tôi bỗng nhiên đau nhói, nhưng không thể nào so sánh được với nỗi đau trong tim. Trái tim tôi như bị xé ra thành từng mảnh.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Diêm Chung Thủy bước vào, trên tay là hộp cơm giữ nhiệt.

"Em tỉnh rồi à? Có thấy trong người khá hơn không?" Anh đặt hộp cơm lên bàn, giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi khi.

Tôi ngước nhìn anh, cố gắng tìm kiếm một chút áy náy, một chút hối hận trong đôi mắt sâu thẳm ấy. Nhưng không, không có gì cả. Chỉ có sự bình tĩnh đến đáng sợ.

"Đây là trách nhiệm của anh." Câu nói của anh lúc nãy lại vang lên trong đầu tôi, khiến lồng ngực tôi nghẹn lại.

"Để anh thay thuốc cho em." Anh thuần thục lấy hộp y tế, chuẩn bị xử lý vết thương trên cánh tay tôi.

Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên. Tôi liếc mắt nhìn, thấy trên màn hình hiện lên hai chữ "Giao Giao". Và thứ khiến tôi chú ý hơn cả, là chiếc móc khóa hình con thỏ bông nhỏ xíu treo trên điện thoại của anh.

Tôi nhớ, tôi đã từng tặng anh một chiếc móc khóa y hệt, nhưng là hình con mèo. Khi đó, anh đã nhíu mày chê nó trẻ con, rồi thẳng tay vứt vào ngăn kéo.

Vậy mà bây giờ, anh lại treo một chiếc móc khóa thỏ bông, giống hệt chiếc mà Hàn Giao đang dùng.

Trái tim tôi lại nhói lên một lần nữa.

"Alo, Giao Giao à?" Giọng anh lập tức trở nên dịu dàng, cưng chiều. "Sao thế? Vừa mới gặp nhau lúc nãy mà đã nhớ anh rồi à?"

Bên kia đầu dây, giọng nói trong trẻo, nũng nịu của Hàn Giao vang lên: "Anh Thủy, bản vẽ của em có chút vấn đề, anh có thể qua xem giúp em được không? Em đang ở công ty, một mình..."

"Được, em đợi anh một chút, anh qua ngay." Chung Thủy cúp máy, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt.

Anh quay lại, nhìn tôi, nói: "Nhật Hạ, anh có việc gấp phải đi. Vết thương của em..."

Anh nhìn xuống vết thương đang rỉ máu của tôi, rồi lại nhìn đồng hồ. Dường như chỉ trong một giây, anh đã đưa ra quyết định.

Anh cầm lấy chai cồn và bông gòn, không nói không rằng, trực tiếp đổ cồn lên vết thương hở của tôi.

"A!" Tôi đau đến mức kêu lên một tiếng, toàn thân co rúm lại. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.

Cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn con dao nhỏ cứa vào da thịt. Anh thậm chí còn không dùng thuốc tê.

"Chung Thủy... thuốc tê..." Tôi run rẩy nói, giọng khản đặc.

"Ngoan, một chút thôi là xong rồi." Anh nói, giọng điệu qua loa, nhưng động tác tay lại càng lúc càng nhanh, càng mạnh.

Tôi cắn chặt môi, cố gắng không kêu lên. Móng tay tôi bấu chặt vào ga giường, đến mức bật máu.

Anh nhanh chóng băng bó qua loa vết thương, rồi vội vàng đứng dậy, cầm lấy áo khoác. "Anh đi đây, em nghỉ ngơi đi."

Anh nói rồi quay người rời đi, không một lần ngoảnh lại.

Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, để lại tôi một mình với nỗi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Tôi biết, anh vội vàng như vậy, thậm chí bỏ qua cả bước tiêm thuốc tê, chỉ là để nhanh chóng đến bên cạnh Hàn Giao.

Trái tim tôi như bị một lưỡi dao vô hình đâm xuyên qua, máu chảy đầm đìa. Nước mắt không thể kiểm soát mà lăn dài trên má.

Cơn đau dữ dội từ vết thương và sự tuyệt vọng tột cùng khiến tôi không thể chịu đựng được nữa. Trước mắt tôi tối sầm lại, và tôi ngất đi.

---

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 20   11-07 02:07
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY