Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Anh em sinh đôi của hôn phu tôi, một sự lừa dối tàn nhẫn
Anh em sinh đôi của hôn phu tôi, một sự lừa dối tàn nhẫn

Anh em sinh đôi của hôn phu tôi, một sự lừa dối tàn nhẫn

5.0
20 Chương
1 Duyệt
Đọc ngay

Năm năm yêu nhau, tôi từ bỏ thân phận thiên kim tiểu thư, chỉ để làm một cô gái bình thường bên cạnh anh. Nhưng ngay trước lễ đính hôn, một tin nhắn nặc danh đã vạch trần tất cả: người đàn ông tôi yêu suốt năm năm qua chỉ là một kẻ đóng thế. Vị hôn phu thật sự của tôi, Trần Khang Kiện, không chỉ đã bí mật kết hôn với cô em gái nuôi, mà còn đang âm mưu lấy tủy và giác mạc của tôi để cứu cô ta. Khi tôi phát hiện ra sự thật, anh ta đã vu oan cho tôi tội giết ông nội, đánh đập tôi tàn nhẫn rồi ném tôi vào bệnh viện tâm thần. Tình yêu năm năm, sự hy sinh quên mình, tất cả chỉ là một trò lừa bịp. Sau khi thoát chết trong một vụ hỏa hoạn, tôi bình tĩnh gọi cho người bạn thanh mai trúc mã. "Quang Thiên, giúp tôi chuẩn bị một bữa tiệc. Tôi muốn tuyên bố với tất cả mọi người, Tư Tinh Anh đã trở lại."

Mục lục

Chương 1

Năm năm yêu nhau, tôi từ bỏ thân phận thiên kim tiểu thư, chỉ để làm một cô gái bình thường bên cạnh anh.

Nhưng ngay trước lễ đính hôn, một tin nhắn nặc danh đã vạch trần tất cả: người đàn ông tôi yêu suốt năm năm qua chỉ là một kẻ đóng thế.

Vị hôn phu thật sự của tôi, Trần Khang Kiện, không chỉ đã bí mật kết hôn với cô em gái nuôi, mà còn đang âm mưu lấy tủy và giác mạc của tôi để cứu cô ta.

Khi tôi phát hiện ra sự thật, anh ta đã vu oan cho tôi tội giết ông nội, đánh đập tôi tàn nhẫn rồi ném tôi vào bệnh viện tâm thần.

Tình yêu năm năm, sự hy sinh quên mình, tất cả chỉ là một trò lừa bịp.

Sau khi thoát chết trong một vụ hỏa hoạn, tôi bình tĩnh gọi cho người bạn thanh mai trúc mã.

"Quang Thiên, giúp tôi chuẩn bị một bữa tiệc. Tôi muốn tuyên bố với tất cả mọi người, Tư Tinh Anh đã trở lại."

Chương 1

Tư Ánh Lam POV:

Năm năm yêu nhau, tôi nhận được một tin nhắn Zalo nặc danh: "Người đàn ông bên cạnh cô không phải vị hôn phu Trần Khang Kiện của cô, mà là em trai song sinh của anh ta, Trần An Dân."

Tôi bật cười, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, trả lời: "Trò đùa nhạt nhẽo."

Trần Khang Kiện không có em trai song sinh, cả thành phố Hồ Chí Minh này ai cũng biết.

Người kia không trả lời lại, mà gửi thẳng một đoạn video.

Tôi cau mày, bấm mở.

Đó là một góc quay lén trong một quán bar ồn ào. Ánh đèn mờ ảo, chớp nháy.

Nhưng tôi vẫn nhận ra người đàn ông trong video.

Là Trần Khang Kiện.

Anh đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là một cô gái.

Cô gái đó tôi cũng biết, là Liễu Minh Huệ, em gái nuôi của anh, người anh luôn miệng nói chỉ coi như em gái ruột.

Nhưng trong video, ánh mắt anh nhìn cô ta không hề giống ánh mắt của một người anh trai.

Nó dịu dàng, say đắm, và chứa đựng một nỗi đau mà tôi chưa bao giờ thấy.

Liễu Minh Huệ đang khóc.

Trần Khang Kiện nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, rồi cúi đầu, hôn lên trán cô ta một nụ hôn trân trọng.

Trong video đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khác.

Người đó có khuôn mặt giống hệt Trần Khang Kiện.

Giống đến mức nếu không phải cả hai cùng xuất hiện trong một khung hình, tôi sẽ không thể nào phân biệt được.

Người đàn ông mới đến vỗ vai Khang Kiện, cười cợt: "Anh trai, diễn xong chưa? Em còn phải về với vị hôn thê của anh đây."

Trần Khang Kiện ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng quen thuộc của anh vang lên, nhưng nội dung lại khiến tôi như bị sét đánh ngang tai.

"An Dân, diễn cho tròn vai vào. Đừng để cô ta phát hiện."

Trần An Dân.

Người gửi tin nhắn đã không nói dối.

Hô hấp của tôi trở nên khó khăn. Máu trong người như đông cứng lại.

Cổ họng khô khốc, tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đầu óc tôi trống rỗng.

Tin nhắn mới lại đến, đó là một địa chỉ.

"Đến đây đi, cô sẽ biết tất cả."

Tôi không suy nghĩ nhiều, vơ lấy chìa khóa xe và lao ra khỏi căn biệt thự mà tôi và "Trần Khang Kiện" đang sống chung.

Chiếc xe thể thao màu đỏ lao đi trong màn đêm, bỏ lại sau lưng những ánh đèn hoa lệ.

Tôi dừng xe trước một căn biệt thự kiểu cũ ở ngoại ô.

Đây là nơi Trần Khang Kiện lớn lên, cũng là nơi anh và Liễu Minh Huệ có vô số kỷ niệm thời thơ ấu.

Tôi bước xuống xe, chân như đeo chì.

Cánh cửa gỗ lim hé mở một khe nhỏ.

Tôi rón rén bước tới, nín thở nhìn vào bên trong.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn đường hắt vào qua cửa sổ.

Trần Khang Kiện đang ngồi trên sàn, dựa lưng vào ghế sofa.

Liễu Minh Huệ ngồi trong lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.

Giọng nói của anh dịu dàng đến mức tôi chưa bao giờ được nghe.

"Huệ Huệ, đừng khóc nữa. Mắt em mới phẫu thuật, không thể khóc nhiều."

Liễu Minh Huệ nức nở trong lòng anh: "Khang Kiện, em sợ lắm. Em sợ chị Ánh Lam sẽ không đồng ý hiến tủy cho em. Em không muốn chết."

Bàn tay to lớn của Khang Kiện nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô ta.

"Đừng sợ, có anh ở đây. Anh sẽ không để em chết."

Anh cúi đầu, hôn lên mái tóc cô ta, giọng nói đầy cưng chiều.

"Chuỗi Bồ Đề Phỉ Thúy này là của gia bảo nhà họ Trần, anh đã mang đến cho em rồi. Nó sẽ bảo vệ em bình an."

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Chuỗi Bồ Đề Phỉ Thúy đó, chính là thứ tôi đã cầu xin anh cho tôi xem một lần mà anh từ chối. Anh nói đó là vật của mẹ anh để lại, chỉ có thể trao cho vợ của anh.

Anh nói, anh sẽ đeo nó cho tôi vào ngày cưới của chúng tôi.

Hóa ra, anh đã sớm trao nó cho người khác.

Giọng Liễu Minh Huệ lại vang lên, yếu ớt và đáng thương.

"Nhưng mà... Lễ đính hôn của anh và chị Ánh Lam sắp tới rồi. Em phải làm sao đây?"

"Lễ đính hôn?" Trần Khang Kiện cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo mà tôi chưa từng thấy. "Chỉ là một màn kịch thôi."

"Anh đã kết hôn với em rồi, Huệ Huệ. Giấy đăng ký kết hôn của chúng ta vẫn còn ở trong ngăn kéo kia kìa. Em mới là bà Trần."

Kết hôn... rồi?

Tai tôi ù đi.

Cả thế giới trước mắt tôi như sụp đổ.

Tôi bám chặt vào khung cửa, móng tay cắm sâu vào lớp gỗ, cố gắng không để mình ngã quỵ.

Họ đã kết hôn rồi.

Vậy tôi là gì?

Tôi là gì trong suốt năm năm qua?

Liễu Minh Huệ vẫn chưa yên tâm: "Nhưng còn chị Ánh Lam thì sao? Lỡ như chị ấy làm ầm lên..."

"Cô ta sẽ không dám đâu," Trần Khang Kiện khẳng định chắc nịch. "Cô ta yêu anh đến mức có thể chết vì anh. Chỉ cần anh nói vài lời ngon ngọt, cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Anh ta dừng lại một chút, giọng nói trở nên tàn nhẫn hơn.

"Đến lúc đó, anh sẽ để An Dân kết hôn với cô ta. Dù sao thì mặt mũi cũng giống nhau, cô ta sẽ không phát hiện ra đâu."

"Tư Ánh Lam yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối. Cô ta sẽ không thấy chết mà không cứu."

Nước mắt tôi lã chã rơi.

Năm năm.

Vì yêu anh, tôi đã từ bỏ thân phận thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tư Thị, che giấu thân phận, trở thành một cô gái bình thường bên cạnh anh.

Vì anh thích những cô gái dịu dàng, tôi đã cất đi những bộ váy áo hàng hiệu, mặc những bộ đồ đơn giản, rẻ tiền.

Vì anh, tôi đã học nấu ăn, học cắm hoa, học tất cả những gì một người vợ hiền dâu thảo nên biết.

Hai năm trước, trong một lần đi công tác, xe của anh bị hỏng phanh. Tôi đã không ngần ngại lái xe máy của mình đâm vào xe anh, khiến xe anh lệch hướng và thoát chết trong gang tấc.

Nhưng cũng vì vụ tai nạn đó, tai phải của tôi bị tổn thương vĩnh viễn, phải đeo máy trợ thính.

Anh đã ôm tôi vào lòng, nói rằng anh nợ tôi cả cuộc đời này, anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho tôi.

Tất cả những hy sinh của tôi, đổi lại là sự lừa dối và phản bội tàn nhẫn này sao?

Giọng nói của Liễu Minh Huệ lại vang lên, mang theo sự độc ác không che giấu.

"Vậy còn đôi mắt của chị ta thì sao? Bác sĩ nói giác mạc của chị ta rất phù hợp với em."

Trần Khang Kiện im lặng một lúc lâu.

Trong khoảnh khắc đó, tôi đã ngu ngốc hy vọng rằng anh sẽ từ chối.

Nhưng rồi, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.

"Đợi sau khi lấy tủy xong, anh sẽ sắp xếp."

Cả người tôi lạnh buốt.

Họ không chỉ muốn tủy của tôi, họ còn muốn cả đôi mắt của tôi.

Con người sao có thể độc ác đến thế?

Đột nhiên, Trần Khang Kiện ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa.

"Ai đó?"

Tim tôi như ngừng đập.

Tôi vội vàng lùi lại, trốn sau một cây cột lớn.

Trần An Dân từ trong nhà bước ra, nhìn quanh một lượt rồi nói: "Chắc là mèo hoang thôi anh. Làm gì có ai."

Trần Khang Kiện không nói gì, nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của anh vẫn đang quét qua bóng tối.

Một lúc sau, anh mới bế Liễu Minh Huệ đứng dậy.

"Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi."

Anh bế cô ta đi lướt qua chỗ tôi đang trốn. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi nước hoa quen thuộc trên người anh.

Mùi hương mà tôi đã từng yêu say đắm, giờ đây lại khiến tôi buồn nôn.

Khi họ đã đi khuất, tôi mới dám thở ra.

Cả người tôi mềm nhũn, trượt xuống đất.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi tôi rung lên.

Là "Trần Khang Kiện" gọi đến.

Tôi nhìn chằm chằm vào tên hiển thị trên màn hình, cảm thấy thật nực cười.

Tôi run rẩy bấm nút nghe.

Giọng nói ở đầu dây bên kia giống hệt Trần Khang Kiện, nhưng lại mang theo một sự phóng túng và tùy tiện.

"Lam Lam, em đang ở đâu vậy? Sao giờ này còn chưa về?"

Tôi cố gắng mở miệng, nhưng cổ họng lại như bị ai đó bóp nghẹt.

"Chúng ta..."

Tôi muốn nói, chúng ta kết thúc đi.

Nhưng tôi không thể nói thành lời.

Gió đêm gào thét bên tai tôi, át đi âm thanh yếu ớt của tôi.

Trần An Dân ở đầu dây bên kia dường như không nghe thấy.

"Gió lớn quá, anh không nghe rõ. Em về sớm đi nhé, anh đợi em."

Anh ta cúp máy.

Sự chống đỡ cuối cùng trong tôi sụp đổ.

Tôi ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo, ôm lấy đầu gối, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Năm năm thanh xuân, năm năm yêu đến hèn mọn.

Tất cả chỉ là một trò lừa bịp.

Trần Khang Kiện, tình yêu của tôi dành cho anh, từ giờ phút này, tôi xin nhận lại.

Điện thoại lại rung lên, vẫn là số Zalo nặc danh đó.

"Quên anh ta đi. Thử với tôi xem?"

---

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 20   11-07 02:06
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY