Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Ngày cưới của anh, sự trả thù hoàn hảo của cô
Ngày cưới của anh, sự trả thù hoàn hảo của cô

Ngày cưới của anh, sự trả thù hoàn hảo của cô

5.0
11 Chương
Đọc ngay

Tôi đã dành tám năm để biến một gã trai đầu đường xó chợ thành vị CEO hoàn hảo, tác phẩm xuất sắc nhất của đời tôi. Nhưng anh ta lại cùng cô thực tập sinh ngây thơ phản bội tôi, nói tôi là "mụ đàn bà già nua khiến gã ghê tởm". Không chỉ vậy, anh ta còn nhẫn tâm phá hủy quỹ từ thiện mà tôi xây dựng để tưởng nhớ người em trai đã khuất, chà đạp lên nỗi đau sâu thẳm nhất của tôi. Cho đến khi tôi phát hiện ra, cái chết của em trai tôi và cả đứa con chưa kịp chào đời của chúng tôi, tất cả đều do một tay anh ta sắp đặt. Trong đám cưới xa hoa của anh ta và ả nhân tình, tôi mỉm cười bước vào. Tôi muốn biến hôn lễ của anh ta, thành tang lễ.

Mục lục

Chương 1

Tôi đã dành tám năm để biến một gã trai đầu đường xó chợ thành vị CEO hoàn hảo, tác phẩm xuất sắc nhất của đời tôi.

Nhưng anh ta lại cùng cô thực tập sinh ngây thơ phản bội tôi, nói tôi là "mụ đàn bà già nua khiến gã ghê tởm".

Không chỉ vậy, anh ta còn nhẫn tâm phá hủy quỹ từ thiện mà tôi xây dựng để tưởng nhớ người em trai đã khuất, chà đạp lên nỗi đau sâu thẳm nhất của tôi.

Cho đến khi tôi phát hiện ra, cái chết của em trai tôi và cả đứa con chưa kịp chào đời của chúng tôi, tất cả đều do một tay anh ta sắp đặt.

Trong đám cưới xa hoa của anh ta và ả nhân tình, tôi mỉm cười bước vào.

Tôi muốn biến hôn lễ của anh ta, thành tang lễ.

Chương 1

Hàn Ái Nhi POV:

Năm đó tôi hai mươi tám, còn Nguyễn Quang Long vừa tròn hai mươi.

Tôi gặp anh ta vào một đêm mưa bão ở Sài Gòn. Chiếc xe của tôi chết máy giữa con đường vắng hoe, xung quanh chỉ có tiếng mưa xối xả và ánh đèn đường leo lét. Chính lúc đó, anh ta xuất hiện, giống như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng. Anh ta lái một chiếc xe ôm công nghệ cũ nát, cả người ướt sũng, đôi mắt sáng rực trong đêm tối, vừa cảnh giác lại vừa lộ ra vẻ dữ tợn.

Trên người anh ta có một vết dao chém còn mới, máu tươi hòa cùng nước mưa chảy ròng ròng, nhưng anh ta không hề tỏ ra đau đớn. Anh ta chỉ nhìn tôi chằm chằm, giống như một con sói đói đang đánh giá con mồi của mình.

Tôi hỏi anh ta có cần giúp đỡ không.

Anh ta nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. "Cô giúp được gì cho tôi? Cho tôi tiền? Hay cho tôi một cuộc sống mới?"

"Cả hai." Tôi trả lời không chút do dự.

Đó là một con thú hoang đầy tham vọng và bất kham. Nhưng tôi thích. Tôi thích sự gai góc và sức sống mãnh liệt tỏa ra từ anh ta. Nó khiến tôi nhớ đến bản thân mình nhiều năm về trước.

Tôi đã đưa anh ta về, cho anh ta một mái nhà, một thân phận mới. Tôi dạy anh ta cách ăn mặc, cách nói chuyện, cách bước chân vào giới thượng lưu. Tôi biến một gã trai quê mùa, một tên tài xế xe ôm đầu đường xó chợ thành Nguyễn Quang Long, vị CEO trẻ tuổi tài ba, người đàn ông trong mộng của biết bao cô gái Sài thành.

Anh ta là tác phẩm xuất sắc nhất của tôi, là dự án đầu tư tâm huyết nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã từng nghĩ như vậy.

Cho đến khi Phạm Diệp Phương xuất hiện.

Cô ta là một thực tập sinh trong công ty, trẻ trung, xinh đẹp, với đôi mắt to tròn ngây thơ và nụ cười ngọt ngào như kẹo. Cô ta giống như một bông hoa hướng dương luôn tỏa ra ánh nắng rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lùng và u ám của tôi.

Hôm đó, cô ta bước vào văn phòng của tôi, không hề báo trước. Trên tay cô ta cầm một chiếc bút ghi âm, và cô ta mỉm cười với tôi, một nụ cười vừa ngây thơ vừa khiêu khích.

"Chị Ái Nhi," cô ta nói, giọng ngọt ngào. "Em có thứ này muốn cho chị nghe."

Cô ta bấm nút play.

Giọng của Nguyễn Quang Long vang lên, quen thuộc đến mức khiến tim tôi nhói đau. Nhưng những lời anh ta nói ra lại xa lạ và tàn nhẫn đến cùng cực.

"Hàn Ái Nhi? Một mụ đàn bà già nua, lạnh lùng như một tảng băng. Cô ta nghĩ rằng cô ta có thể kiểm soát tôi sao? Nằm mơ đi. Tôi ở bên cô ta chỉ vì tiền và quyền lực. Cô ta là bàn đạp tốt nhất, nhưng cũng là thứ khiến tôi ghê tởm nhất."

Giọng của Diệp Phương vang lên, nũng nịu. "Vậy còn em thì sao? Anh Long, anh yêu em thật lòng chứ?"

"Tất nhiên rồi, bé cưng. Em mới là tình yêu của đời anh. Em trong sáng, thuần khiết, không giống như mụ già đó, cả người toàn mùi tiền và âm mưu."

Tôi ngồi đó, im lặng lắng nghe. Khuôn mặt tôi không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

Phạm Diệp Phương nhìn tôi, đắc thắng. "Chị nghe thấy chưa? Anh Long chưa bao giờ yêu chị. Người anh ấy yêu là em."

Tôi nhìn cô ta, đôi mắt không một gợn sóng. "Một con chó tôi nuôi tám năm, tôi cho nó ăn ngon mặc đẹp, biến nó từ một con chó hoang thành một con chó săn dũng mãnh. Bây giờ nó cắn lại chủ, cô nghĩ tôi nên làm gì?"

Sắc mặt cô ta tái đi.

Tôi mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo. "Tôi sẽ không giết nó. Giết thì quá dễ dàng. Tôi sẽ bẻ gãy từng chiếc răng của nó, chặt đứt tứ chi của nó, để nó sống không bằng chết."

Tôi đã gửi cho cô ta một món quà. Một chiếc hộp tinh xảo, bên trong là một bàn tay giả, được làm y như thật, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương mà tôi đã từng tặng cho Nguyễn Quang Long. Kèm theo đó là một lời nhắn: "Bàn tay này đã từng nắm lấy tay tôi. Bây giờ, tôi tặng nó cho cô."

Nguyễn Quang Long đã xông vào văn phòng của tôi ngay sau đó, mặt đằng đằng sát khí. Anh ta chĩa súng vào tôi.

"Hàn Ái Nhi! Cô đã làm gì Diệp Phương?"

Tôi ngồi trên ghế, bình thản nhìn anh ta. "Cậu nên hỏi cô ta đã làm gì tôi thì đúng hơn."

"Cô điên rồi!" Anh ta gầm lên. Khẩu súng trong tay anh ta run rẩy, nhưng ánh mắt thì vẫn đầy vẻ hung tợn. Con sói tôi nuôi đã thực sự trưởng thành, bộ lông mượt mà, móng vuốt sắc bén, sẵn sàng xé xác chủ nhân của nó.

"Đừng nói những lời vô nghĩa nữa." Tôi ngả người ra sau ghế, châm một điếu thuốc. "Cậu nghĩ rằng cầm một khẩu súng đồ chơi là có thể dọa được tôi sao?"

"Cô!"

Đúng lúc đó, anh ta nghe thấy tiếng thét kinh hoàng của Phạm Diệp Phương. Anh ta quay phắt lại, và chết lặng.

Phạm Diệp Phương đang bị treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ kính của tòa nhà chọc trời. Sợi dây thừng mỏng manh là thứ duy nhất níu giữ mạng sống của cô ta. Gió thổi mạnh, khiến cơ thể cô ta bay phần phật như một con diều đứt dây.

"Ái Nhi!" Nguyễn Quang Long quay lại, đôi mắt đỏ ngầu. "Thả cô ấy ra!"

Tôi nhún vai. "Cậu đang cầu xin tôi đấy à? Nguyễn Quang Long, cậu quên rồi sao? Cậu đã nói tôi là một mụ đàn bà già nua khiến cậu ghê tởm cơ mà."

"Tha cho em!" Phạm Diệp Phương khóc lóc thảm thiết từ bên ngoài. "Chị Ái Nhi, em sai rồi! Em xin chị!"

"Khốn kiếp!" Nguyễn Quang Long giơ súng lên, định bóp cò.

Ngay lập tức, hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen từ ngoài cửa ùa vào, chĩa súng vào anh ta.

Tôi phất tay. "Tất cả ra ngoài."

Các vệ sĩ do dự một lúc rồi cũng tuân lệnh rút lui.

Trong văn phòng chỉ còn lại tôi và anh ta.

Ngay khi các vệ sĩ vừa rời đi, tôi đột ngột đứng dậy, lao về phía anh ta. Anh ta không kịp phản ứng, tôi đã giật được khẩu súng và dùng báng súng đập mạnh vào đầu anh ta.

Anh ta loạng choạng ngã xuống, máu từ trên trán chảy xuống, che mờ một bên mắt.

Tôi ngồi xổm xuống, túm tóc anh ta, buộc anh ta phải ngẩng lên nhìn tôi.

"Đau không?" Tôi cười khẩy. "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

"Thả Diệp Phương ra..." Anh ta nghiến răng. "Cô ấy vô tội."

"Vô tội?" Tôi cười lớn hơn. "Khi cô ta dùng những lời lẽ bẩn thỉu để sỉ nhục tôi, cô ta có nghĩ mình vô tội không? Khi cô ta và cậu lén lút sau lưng tôi, cô ta có nghĩ mình vô tội không?"

Tôi ra hiệu cho vệ sĩ bên ngoài. Sợi dây thừng được kéo lên, đưa Phạm Diệp Phương trở lại vào trong. Cô ta vừa chạm đất đã mềm nhũn ra, khóc không thành tiếng.

Nguyễn Quang Long vội vã bò đến bên cô ta, ôm chầm lấy cô ta, dịu dàng vỗ về. "Không sao rồi, có anh ở đây rồi."

Tôi nhìn cảnh tượng đó, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Tôi nhớ lại nhiều năm trước, khi tôi vừa mất đi đứa con của chúng tôi. Lúc đó, tôi suy sụp hoàn toàn. Cũng chính anh ta đã ôm tôi như vậy, vỗ về tôi, nói với tôi rằng: "Ái Nhi, đừng sợ. Có em ở đây rồi. Em sẽ là gia đình của chị, là tất cả của chị."

Anh ta đã hứa sẽ xây một ngôi nhà gỗ nhỏ bên bờ biển, nơi chúng tôi sẽ cùng nhau nuôi dạy đứa con của mình. Anh ta còn tự tay làm một chiếc nôi bằng gỗ, khắc lên đó tên của đứa trẻ chưa kịp chào đời.

Bây giờ, anh ta cũng dùng vòng tay đó, giọng nói đó để an ủi một người phụ nữ khác.

Lời hứa năm xưa đã tan thành mây khói.

"Chị là đồ ác quỷ!" Phạm Diệp Phương đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào mặt tôi hét lên. "Chính chị đã giết chết con của mình! Chị không xứng đáng làm mẹ!"

"Câm miệng!" Nguyễn Quang Long quát lên, bịt miệng cô ta lại. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. "Đừng nhắc đến chuyện đó."

Đứa con là điều cấm kỵ giữa chúng tôi.

Sau khi tôi sảy thai, bác sĩ nói rằng tôi sẽ không bao giờ có thể mang thai được nữa. Đó là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời tôi, là vết sẹo không bao giờ lành.

Phạm Diệp Phương vẫn khóc lóc, vùng vẫy trong vòng tay của Nguyễn Quang Long. Anh ta bế thốc cô ta lên, bước ra cửa.

Trước khi rời đi, anh ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng.

"Hàn Ái Nhi, cô sẽ phải trả giá vì ngày hôm nay. Tôi thề."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 11   11-07 02:06
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY