Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Những lần sảy thai của cô ấy, bí mật đen tối của họ
Những lần sảy thai của cô ấy, bí mật đen tối của họ

Những lần sảy thai của cô ấy, bí mật đen tối của họ

5.0
19 Chương
178 Duyệt
Đọc ngay

Mười năm hôn nhân, bảy lần thụ tinh trong ống nghiệm thất bại. Lần thứ tám, tôi cuối cùng cũng mang thai, cứ ngỡ hạnh phúc đã mỉm cười. Nhưng tôi lại tình cờ phát hiện chồng tôi và người em gái nuôi "mất tích" ba năm đã có với nhau một đứa con trai. Cả gia đình chồng, thậm chí cả cha mẹ ruột của tôi, đều vây quanh họ, tạo thành một bức tranh gia đình hạnh phúc. Chồng tôi lạnh lùng tuyên bố đứa bé đó mới là con trai trưởng, là người nối dõi của nhà họ Đoàn. Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch. Sự quan tâm của họ dành cho tôi chỉ để che giấu cho tội ác của em gái nuôi, để đứa con trai của cô ta và chồng tôi có thể bình an ra đời. Vậy đứa con trong bụng tôi là gì? Là vật hi sinh sao? Sau khi nghe lén được kế hoạch tàn nhẫn của chồng, tôi bình tĩnh bấm chuông gọi y tá. "Tôi muốn làm phẫu thuật đình chỉ thai nghén ngay bây giờ."

Mục lục

Chương 1

Mười năm hôn nhân, bảy lần thụ tinh trong ống nghiệm thất bại. Lần thứ tám, tôi cuối cùng cũng mang thai, cứ ngỡ hạnh phúc đã mỉm cười.

Nhưng tôi lại tình cờ phát hiện chồng tôi và người em gái nuôi "mất tích" ba năm đã có với nhau một đứa con trai.

Cả gia đình chồng, thậm chí cả cha mẹ ruột của tôi, đều vây quanh họ, tạo thành một bức tranh gia đình hạnh phúc.

Chồng tôi lạnh lùng tuyên bố đứa bé đó mới là con trai trưởng, là người nối dõi của nhà họ Đoàn.

Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch. Sự quan tâm của họ dành cho tôi chỉ để che giấu cho tội ác của em gái nuôi, để đứa con trai của cô ta và chồng tôi có thể bình an ra đời.

Vậy đứa con trong bụng tôi là gì? Là vật hi sinh sao?

Sau khi nghe lén được kế hoạch tàn nhẫn của chồng, tôi bình tĩnh bấm chuông gọi y tá.

"Tôi muốn làm phẫu thuật đình chỉ thai nghén ngay bây giờ."

Chương 1

Vi Hà Vân's POV:

Mười năm hôn nhân, bảy lần thụ tinh trong ống nghiệm thất bại trong đau đớn.

Cơ thể tôi đã trở thành một chiến trường hoang tàn, đầy rẫy những vết sẹo của kim tiêm và sự tàn phá của hormone. Bảy lần hy vọng nhen nhóm rồi lại bị dập tắt một cách tàn nhẫn, bảy lần tôi nhìn những phôi thai bé bỏng không thể bám vào tử cung mà trôi đi, mang theo cả linh hồn tôi.

Bác sĩ đã nói với tôi, sau lần thất bại thứ bảy, rằng cơ hội của tôi gần như bằng không. Tử cung của tôi đã quá mỏng, cơ thể tôi đã quá suy nhược.

Nhưng Đoàn Minh Phúc, chồng tôi, CEO của một tập đoàn lớn, vẫn không từ bỏ. Anh ấy nắm tay tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng như ngày đầu, nói rằng lần này nhất định sẽ thành công.

Và kỳ diệu thay, lần thứ tám, tôi đã thành công.

Que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chót, giống như một lời tuyên án hạnh phúc. Cả gia đình nhà họ Đoàn vỡ òa trong sung sướng. Đoàn Minh Phúc ôm chầm lấy tôi, giọng nói run rẩy vì xúc động. Cha mẹ chồng tôi, những người vốn luôn giữ vẻ mặt nghiêm khắc, cũng không giấu được nụ cười.

Tôi đã tin rằng cuối cùng, sau mười năm khổ đau, hạnh phúc đã mỉm cười với tôi.

Nhưng ngay sau đó, mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Khi tôi muốn đến bệnh viện để kiểm tra định kỳ, Đoàn Minh Phúc đã ngăn tôi lại.

"Bệnh viện bây giờ đông lắm, em đang mang thai, chen chúc không tốt. Anh đã sắp xếp rồi."

Anh ấy nói bệnh viện công quá tải, môi trường phức tạp, không an toàn cho tôi và đứa bé. Anh ấy không muốn bất kỳ rủi ro nào xảy ra.

Tôi đã tin anh ấy.

Anh ấy dùng quyền lực của mình để mời một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực sản khoa đến tận nhà chăm sóc cho tôi. Mọi thiết bị y tế hiện đại nhất đều được chuyển đến biệt thự của chúng tôi, biến một căn phòng thành một phòng khám thu nhỏ.

Mỗi ngày, vị chuyên gia đó sẽ đến kiểm tra, tiêm thuốc dưỡng thai và báo cáo tình hình cho Minh Phúc.

Anh ấy nói, đây là sự chăm sóc tốt nhất, an toàn nhất cho hai mẹ con.

Những lời nói của anh ấy ngọt ngào như mật ong, và tôi, một người phụ nữ đã khao khát đứa con này đến điên dại, đã hoàn toàn chìm đắm trong sự sắp đặt tưởng như hoàn hảo đó. Tôi tin tưởng anh tuyệt đối, tin rằng anh đang làm tất cả vì tôi, vì con của chúng tôi.

Cho đến một ngày.

Hôm đó, tôi tình cờ đọc được một bài báo về một phòng khám thai sản tư nhân cao cấp mới khai trương, nổi tiếng với công nghệ siêu âm 5D mới nhất, có thể nhìn rõ cả những biểu cảm đáng yêu của em bé trong bụng mẹ. Trái tim người mẹ trong tôi trỗi dậy một cách mãnh liệt. Tôi muốn được nhìn thấy con mình, không phải qua những hình ảnh đen trắng mờ nhạt trên màn hình ở nhà.

Tôi đã nói dối người giúp việc là muốn ra ngoài đi dạo, rồi lén bắt taxi đến phòng khám đó.

Không gian sang trọng, yên tĩnh, khác hẳn với những gì Minh Phúc mô tả về sự quá tải và phức tạp. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng rồi nhanh chóng gạt đi. Có lẽ anh ấy chỉ quá lo lắng cho tôi mà thôi.

Tôi đăng ký và ngồi ở phòng chờ, hồi hộp lật xem cuốn tạp chí dành cho mẹ và bé.

Và rồi, cánh cửa của một phòng khám VIP đối diện mở ra.

Đoàn Minh Phúc bước ra.

Trái tim tôi đập lỡ một nhịp. Anh ấy nói hôm nay có một cuộc họp quan trọng ở công ty cơ mà?

Nhưng điều khiến tôi chết lặng không phải là sự xuất hiện của anh.

Mà là người phụ nữ đang được anh dịu dàng ôm trong lòng.

Cổ Tuyết Lệ.

Người em gái nuôi đã "mất tích" ba năm của tôi.

Cô ta gầy đi nhiều, gương mặt có chút xanh xao, nhưng vẫn xinh đẹp như trước. Cô ta nép vào lòng Minh Phúc, và trên tay cô ta, là một đứa bé sơ sinh được quấn trong chiếc khăn lụa màu xanh da trời.

Toàn thân tôi cứng đờ, cuốn tạp chí trên tay rơi xuống đất, tạo ra một tiếng động nhỏ.

Họ quay lại.

Ánh mắt của Minh Phúc và tôi chạm nhau trong không trung. Sự kinh ngạc và hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn của anh. Anh ta buông lỏng vòng tay đang ôm Cổ Tuyết Lệ, như thể bị bỏng.

Cổ Tuyết Lệ cũng nhìn thấy tôi. Một tia hoảng loạn thoáng qua trong mắt cô ta, nhưng rồi nhanh chóng được thay thế bằng một vẻ đáng thương, tội nghiệp quen thuộc.

Cô ta ôm chặt đứa bé hơn, giọng nói run rẩy, yếu ớt.

"Anh Phúc... Chị... chị ấy..."

Đứa bé trên tay cô ta dường như cảm nhận được sự căng thẳng, cất tiếng khóc oe oe.

Minh Phúc luống cuống quay sang dỗ dành đứa bé, hành động vô cùng thành thục. Anh ta ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé của nó, miệng thì thầm những lời yêu thương.

"Ngoan nào, An An ngoan, đừng khóc, có ba ở đây rồi."

"Ba"?

Tai tôi ù đi. Từng tế bào trong cơ thể tôi run rẩy. Tôi nhìn chằm chằm vào đứa bé, rồi lại nhìn Minh Phúc.

Cổ Tuyết Lệ khẽ nức nở, nước mắt lưng tròng.

"Anh Phúc, em xin lỗi... Em không nên làm phiền anh và chị. Em chỉ muốn... chỉ muốn cho anh gặp con một lần thôi."

Cô ta nói, giọng đầy tủi thân. "Em biết chị Hà Vân sẽ không chấp nhận được em và An An. Bảy lần chị ấy làm IVF đều thất bại, chắc chắn là vì em đã chiếm mất vận may của chị ấy. Em mang tội lớn quá rồi..."

"Đừng nói ngốc nghếch thế," Minh Phúc cau mày, giọng điệu vừa có chút trách móc, vừa đầy xót xa. "Chuyện của em và chuyện của cô ấy không liên quan đến nhau. Mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa rồi."

Anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. Nhưng sự dịu dàng khi anh ta nhìn đứa bé và Cổ Tuyết Lệ thì không hề giả dối.

Cổ Tuyết Lệ lại tiếp tục khóc lóc. "Nhưng em sợ... Em sợ chị ấy sẽ không tha cho em. Ba năm nay anh giấu em kỹ như vậy, bây giờ bị chị ấy phát hiện rồi, em và con phải làm sao đây? Hay là... hay là anh cứ để mẹ con em đi đi, đi đến một nơi thật xa, không bao giờ quay lại nữa..."

Cô ta nói như thể mình là người bị hại, như thể sự tồn tại của cô ta và đứa bé là một gánh nặng.

"Đừng nói bậy!" Minh Phúc gắt lên, nhưng giọng điệu lại không có chút uy hiếp nào. Anh ta nhìn Cổ Tuyết Lệ, ánh mắt tràn đầy sự thương hại và day dứt. "Em vừa mới sinh xong, cơ thể còn yếu, có thể đi đâu được chứ?"

Rồi, anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh đi vài phần, như đang nhìn một người xa lạ phiền phức.

"Hà Vân, em về trước đi. Chuyện này, đợi về nhà anh sẽ giải thích."

Giải thích? Còn gì để giải thích nữa?

Mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.

Cổ Tuyết Lệ, người em gái nuôi mà tôi luôn yêu thương, người đã biến mất ba năm không một lời từ biệt, lại đang ở đây, trong vòng tay của chồng tôi, cùng với đứa con của họ.

Và chồng tôi, người đàn ông đầu gối tay ấp với tôi mười năm, người đã cùng tôi trải qua bảy lần đau đớn tột cùng, lại đang che chở cho một người phụ nữ khác và đứa con của họ.

Cổ Tuyết Lệ thấy Minh Phúc vẫn do dự, cô ta lại càng diễn sâu hơn.

"Anh Phúc, anh đừng khó xử. Tất cả là lỗi của em. Em không nên sinh ra An An. Em biết chị Hà Vân là vợ anh, là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Đoàn. Em... em chỉ là người ngoài thôi."

Cô ta cúi đầu, nước mắt rơi lã chã trên mu bàn tay đang ôm đứa bé. "Chỉ cần anh thỉnh thoảng cho em gặp con là em mãn nguyện rồi. Em không đòi hỏi gì cả, thật đấy."

Nghe những lời đó, Minh Phúc càng thêm đau lòng. Anh ta thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Cổ Tuyết Lệ.

"Đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến sức khỏe. Anh đã nói rồi, anh sẽ không để mẹ con em chịu thiệt thòi đâu."

Anh ta dừng lại một chút, rồi quay sang tôi, giọng nói trở nên lạnh lùng và quyết đoán, một sự quyết đoán mà tôi chưa bao giờ thấy ở anh ta trong suốt mười năm qua.

"Vi Hà Vân, vị trí Đoàn phu nhân của em sẽ không thay đổi. Nhưng An An là con trai trưởng của anh, là người nối dõi của nhà họ Đoàn. Nó sẽ được hưởng mọi thứ tốt nhất."

Con trai trưởng?

Hai từ đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.

Vậy đứa con trong bụng tôi là gì? Là thứ yếu? Là dự phòng? Hay thậm chí... là không được phép tồn tại?

Nước mắt tôi không thể kìm được nữa, trào ra như vỡ đê. Thế giới trước mắt tôi nhòe đi. Mọi thứ quay cuồng.

Bảy lần IVF thất bại.

Vụ tai nạn xe hơi khiến tay phải tôi bị thương nặng, từ một nhà thiết kế thời trang đầy triển vọng trở thành một người tàn phế không thể cầm bút vẽ.

Giấc mơ của tôi, đứa con của tôi, tất cả đều bị hủy hoại.

Và bây giờ tôi mới hiểu ra, tất cả không phải là tai nạn.

Tất cả đều là một âm mưu được sắp đặt một cách hoàn hảo.

Một âm mưu tàn nhẫn mà tất cả những người tôi yêu thương nhất đều tham gia.

Họ lừa dối tôi.

Họ hủy hoại tôi.

Họ biến tôi thành một con rối đáng thương trong vở kịch hoàn hảo của họ.

"Mất tích"? Cổ Tuyết Lệ "mất tích" ba năm? Thật nực cười. Hóa ra là do Đoàn Minh Phúc che giấu, để cho cô ta có thể yên ổn mang thai và sinh con cho anh ta.

Đúng lúc tôi gần như sụp đổ, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Tuyết Lệ! Con ơi, sao con lại ở đây? Có phải con không khỏe ở đâu không?"

Là mẹ tôi, bà Cổ.

Bà vội vàng chạy tới, theo sau là cha tôi, ông Cổ. Cả hai người họ đều không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, ánh mắt chỉ dán chặt vào Cổ Tuyết Lệ và đứa bé trên tay cô ta.

"Mẹ, cha..." Cổ Tuyết Lệ nức nở, như một đứa trẻ tìm thấy chỗ dựa. "Con... con làm chị Hà Vân giận rồi."

"Con bé ngốc này," Mẹ tôi đau lòng ôm lấy Cổ Tuyết Lệ. "Con vừa sinh xong, sao lại chạy lung tung thế này? Gió máy vào người thì phải làm sao?"

Bà cẩn thận kéo lại chiếc khăn choàng trên người Cổ Tuyết Lệ, rồi lại lo lắng nhìn đứa bé. "Ôi, cháu ngoại của bà, sao lại khóc thế này? Có phải đói rồi không?"

Cha tôi cũng bước tới, vẻ mặt đầy xót xa. "Tuyết Lệ, đừng khóc nữa. Có cha mẹ ở đây rồi, không ai dám bắt nạt con đâu."

Cổ Tuyết Lệ nép vào lòng mẹ tôi, làm nũng. "Nhưng con sợ... Con sợ chị Hà Vân không cho con ở lại nhà họ Đoàn. Con và An An..."

"Nói bậy!" Mẹ tôi ngắt lời. "Con là con gái của mẹ, cháu ngoại của mẹ, sao lại không được ở lại? Ai dám đuổi con đi, mẹ sẽ không tha cho người đó!"

Bà nói xong, còn liếc mắt nhìn tôi đầy cảnh cáo.

Cổ Tuyết Lệ giả vờ đẩy tay mẹ tôi ra. "Không được đâu mẹ. Con đã làm sai rồi, con không thể làm ảnh hưởng đến chị Hà Vân và anh Phúc được. Mẹ con con sẽ tự tìm cách sống."

"Con nói ngốc gì thế!" Cha tôi cau mày. "An An là cháu đích tôn của nhà họ Đoàn, là người thừa kế duy nhất. Ai dám nói gì? Con cứ yên tâm ở lại nhà họ Đoàn, mọi chuyện đã có cha mẹ và Minh Phúc lo rồi. Chúng ta sẽ không để mẹ con con phải chịu bất kỳ ấm ức nào."

"Đúng vậy, đúng vậy," Mẹ tôi vội vàng phụ họa. "Về nhà thôi con, mẹ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn tẩm bổ cho con rồi. Phải ở cữ cho tốt, biết chưa?"

Họ, một nhà bốn người, vây quanh nhau, tạo thành một bức tranh gia đình ấm áp và hạnh phúc.

Đoàn Minh Phúc ôm đứa bé.

Cha mẹ tôi ôm Cổ Tuyết Lệ.

Họ thì thầm an ủi nhau, cùng nhau rời đi, bỏ lại tôi một mình đứng trơ trọi giữa hành lang lạnh lẽo của bệnh viện.

Tôi nhìn theo bóng lưng của họ, cảm giác như cả thế giới của mình đã sụp đổ.

Tôi khuỵu xuống, nước mắt lã chã rơi trên nền gạch hoa lạnh lẽo.

Tôi nhớ lại những ngày tháng qua, khi tôi báo tin mình mang thai.

Mẹ chồng tôi đã mừng rỡ đến mức thắp hương cảm tạ tổ tiên. Cha chồng tôi, người luôn nghiêm khắc, cũng đã tự tay vào bếp nấu món canh gà mà tôi thích nhất.

Cha mẹ ruột của tôi, ông bà Cổ, cũng tỏ ra vui mừng khôn xiết. Họ liên tục gọi điện hỏi han, mua đủ thứ đồ bổ cho tôi, dặn dò tôi phải cẩn thận giữ gìn.

Và Đoàn Minh Phúc, anh ấy đã hủy tất cả các cuộc họp không cần thiết, dành thời gian ở nhà với tôi, đọc truyện cho con nghe, thì thầm những lời yêu thương với cái bụng đang dần lớn lên của tôi.

Tất cả mọi người đều diễn một vở kịch quá hoàn hảo.

Hóa ra, sự vui mừng của họ, sự quan tâm của họ, tất cả đều là giả dối.

Họ làm tất cả những điều đó, chỉ để tôi yên tâm dưỡng thai, chỉ để Cổ Tuyết Lệ có thể thuận lợi sinh ra đứa con trai nối dõi cho nhà họ Đoàn.

Vậy còn tôi? Còn đứa con trong bụng tôi?

Chúng tôi là gì?

Là vật hi sinh? Là tấm bình phong? Hay chỉ đơn giản là những kẻ thừa thãi trong kế hoạch hoàn hảo của họ?

Nỗi đau đớn trong lồng ngực còn hơn cả bảy lần thất bại trước đó cộng lại. Ít nhất thì những lần đó, tôi đau đớn vì mất con. Còn lần này, tôi đau đớn vì nhận ra, đứa con của mình, ngay từ khi còn chưa hình thành, đã không được chào đón, đã bị chính cha ruột và ông bà ngoại của nó ruồng bỏ.

Tôi là con gái ruột bị thất lạc từ nhỏ của nhà họ Cổ.

Và Cổ Tuyết Lệ, là đứa trẻ được họ nhận nuôi để lấp vào chỗ trống của tôi.

Năm tôi mười tám tuổi, tôi được tìm về. Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng mình đã tìm lại được gia đình, tìm lại được tình yêu thương. Tôi được sắp xếp kết hôn với Đoàn Minh Phúc, người đàn ông mà mọi cô gái đều mơ ước. Tôi đã nghĩ rằng cuộc đời mình từ đây sẽ bước sang một trang mới, toàn màu hồng.

Nhưng tôi đã lầm.

Cổ Tuyết Lệ, người em gái đã chiếm lấy vị trí và tình yêu thương của cha mẹ tôi suốt mười tám năm, không bao giờ chấp nhận sự trở lại của tôi.

Cô ta ghen tị. Cô ta căm ghét tôi.

Cô ta bắt đầu bằng những trò chọc phá nhỏ nhặt, đổ nước vào giày của tôi, cắt hỏng chiếc váy dạ hội tôi yêu thích.

Khi những trò đó không khiến tôi gục ngã, cô ta bắt đầu trở nên độc ác hơn.

Cô ta đẩy tôi xuống hồ bơi dù biết tôi không biết bơi.

Cô ta lừa tôi đến một nhà kho bỏ hoang, nơi một đám côn đồ đã chờ sẵn. May mắn thay, Minh Phúc đã đến kịp.

Cô ta liên tục gây ra những hiểu lầm, khiến tôi bị cha mẹ hiểu lầm, ghét bỏ.

Tôi đã nhẫn nhịn, đã bỏ qua, vì tôi nghĩ rằng cô ta chỉ là một đứa trẻ bị chiều hư, rằng chỉ cần tôi đối xử tốt với cô ta, cô ta sẽ thay đổi.

Tôi đã hy vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng ngay trong ngày cưới của tôi, Cổ Tuyết Lệ đã dàn dựng một vụ tai nạn xe hơi.

Chiếc xe tải mất lái đã đâm thẳng vào chiếc xe hoa của tôi.

Vụ tai nạn đó đã cướp đi giấc mơ trở thành nhà thiết kế thời trang của tôi. Bàn tay phải của tôi bị thương nặng, vĩnh viễn không thể cầm bút vẽ được nữa.

Tôi đã tuyệt vọng đến mức muốn tự tử.

Chính lúc đó, tôi phát hiện mình mang thai.

Đứa bé là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi. Tôi đã vịn vào nó để sống tiếp.

Tôi đã nghĩ rằng, có con rồi, mọi chuyện sẽ khác.

Nhưng rồi, tôi lại sảy thai một cách không rõ nguyên nhân.

Sau đó Minh Phúc phát hiện ra, chính Cổ Tuyết Lệ đã lén bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn của tôi.

Anh ta đã nổi giận, cha mẹ tôi cũng vậy. Họ đã trừng phạt Cổ Tuyết Lệ, đưa cô ta đến một vùng quê hẻo lánh.

Sau đó không lâu, chúng tôi nhận được tin Cổ Tuyết Lệ đã "mất tích".

Ba năm qua, cha mẹ tôi vẫn không ngừng tìm kiếm cô ta.

Và tôi, tôi đã ngây thơ nghĩ rằng, cơn ác mộng đã kết thúc.

Trong ba năm đó, Minh Phúc đối xử với tôi tốt hơn bao giờ hết. Anh ấy bù đắp cho tôi mọi thứ, yêu chiều tôi vô điều kiện. Anh ấy đi công tác ở vùng chiến sự nguy hiểm nhất, mỗi ngày vẫn gọi điện về cho tôi ba lần.

Cha mẹ tôi cũng thay đổi thái độ. Họ sắp xếp cho tôi một công việc nhàn hạ trong công ty gia đình, mỗi ngày đều hầm canh bổ mang đến cho tôi.

Tôi đã nghĩ rằng mình đã khổ tận cam lai.

Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng họ cũng nhận ra ai mới là người thân thực sự của họ.

Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch.

Tất cả sự quan tâm, sự yêu chiều đó, chỉ để che giấu cho tội ác của Cổ Tuyết Lệ.

Chỉ để đứa con trai của cô ta và chồng tôi có thể bình an ra đời.

Cổ Tuyết Lệ chưa bao giờ thay đổi. Cô ta vẫn là con rắn độc ẩn mình trong vỏ bọc của một cô gái ngây thơ, đáng thương.

Nước mắt tôi cạn khô, thay vào đó là một tiếng cười chua chát, điên dại.

Tôi là ai trong cái gia đình này?

Một người con gái bị ruồng bỏ? Một người vợ bị phản bội? Một công cụ để sinh sản thất bại?

Thật nực cười.

Một người cấp dưới của Minh Phúc bước đến, đưa cho tôi một phong bì.

"Thưa bà, đây là thư sếp gửi cho bà từ vùng chiến sự."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 19   11-07 02:06
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY