Trong cơn tuyệt vọng, tôi run rẩy bấm một dãy số đã lâu không liên lạc.
"Bố," giọng tôi khàn đặc, "Con muốn ly hôn."
Món nợ này, tôi sẽ tự tay đòi lại. Cả vốn lẫn lời.
Chương 1
An Hoàng Lan POV:
Tôi đã từng nghĩ, ngày tôi kết hôn với Đoàn Gia Khiêm, tôi chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Mãi cho đến đêm nay, tôi mới biết, ngay từ đầu, tôi chỉ là một kẻ thế thân.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến Tập đoàn Đoàn Thị thực tập. Với tư cách là vợ của tổng giám đốc Đoàn Gia Khiêm, tôi vốn không cần phải làm vậy, nhưng tôi không muốn mang tiếng là kẻ ăn bám, càng không muốn dựa dẫm vào anh.
Tôi muốn tự mình nỗ lực, đứng ngang hàng với anh.
Nhưng hiện thực đã cho tôi một cái tát đau điếng.
Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt từ phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Đoàn Gia Khiêm, anh có ý gì? Anh kết hôn với con nhỏ đó để chọc tức tôi sao?"
Giọng nói phụ nữ sắc bén, đầy tức giận.
Cánh cửa gỗ lim dày cộp không hề đóng chặt, để lộ một khe hở. Tôi vô thức bước tới, qua khe hở đó, tôi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy đang chất vấn Đoàn Gia Khiêm với đôi mắt đỏ hoe.
Người phụ nữ đó tôi biết, là Vòng Chúc Dung, thanh mai trúc mã của Khiêm, cũng là tiểu thư độc nhất của nhà họ Vòng, một gia tộc giàu có ở Thành phố Hồ Chí Minh.
Nghe nói cô ấy đã ra nước ngoài du học, sao lại đột nhiên trở về?
"Dung Dung, em say rồi."
Đoàn Gia Khiêm nhíu mày, giọng điệu có chút bất lực. Anh muốn đỡ cô ta, nhưng lại bị cô ta đẩy ra.
"Em say? Em say là vì ai? Đoàn Gia Khiêm, anh nói đi, anh có còn yêu em không?"
Vòng Chúc Dung lảo đảo, chai rượu trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Cô ta túm lấy cổ áo Khiêm, ép anh phải nhìn thẳng vào mắt mình.
"Anh nói đi! Anh có yêu em không? Nếu anh còn yêu em, tại sao lại kết hôn với một con nhỏ nhà quê có khuôn mặt giống em y đúc? Anh muốn dùng nó để thay thế em sao?"
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Thay thế?
Tôi nhớ lại lời tỏ tình của Khiêm. Anh nói anh yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, nói đôi mắt tôi trong veo như hồ nước mùa thu, khiến anh say đắm.
Hóa ra, tất cả chỉ là vì tôi có một khuôn mặt giống với Vòng Chúc Dung.
"Nó không xứng!" Vòng Chúc Dung gằn giọng, ánh mắt khinh bỉ liếc về phía cửa, như thể cô ta biết tôi đang đứng ở đó. "Một đứa con gái nghèo hèn, làm sao có thể so sánh với Vòng Chúc Dung này? Anh nhìn xem, nốt ruồi lệ dưới mắt nó, có phải cũng là anh cố tình tìm kiếm không?"
"Chỉ có em mới được anh tự tay mát-xa vai mỗi khi mệt mỏi, chỉ có em mới được phép gọi tên cúng cơm của anh, chỉ có em mới biết anh dị ứng với lông mèo... An Hoàng Lan, nó biết cái gì?"
Từng chữ, từng lời của Vòng Chúc Dung như những mũi kim châm vào tim tôi.
Những điều cô ta nói, đều là sự thật.
Mỗi khi Khiêm mệt mỏi, tôi đều muốn giúp anh mát-xa, nhưng anh luôn lạnh lùng từ chối. Anh chưa bao giờ cho phép tôi gọi tên thân mật của anh, cũng chưa bao giờ nói với tôi về chuyện anh dị ứng.
Hóa ra không phải anh lạnh lùng, mà là sự dịu dàng của anh chưa bao giờ dành cho tôi.
"Cút ngay!"
Vòng Chúc Dung đột nhiên nổi điên, cô ta vớ lấy chiếc gạt tàn trên bàn, ném thẳng về phía tôi.
Tôi kinh hãi né sang một bên, chiếc gạt tàn pha lê nặng trịch sượt qua má tôi, đập mạnh vào tường rồi vỡ tan tành.
"Dung Dung, đủ rồi!"
Đoàn Gia Khiêm cuối cùng cũng hành động. Anh giữ lấy Vòng Chúc Dung, giọng nói có chút tức giận.
"Anh bênh nó? Anh dám bênh nó?"
Vòng Chúc Dung như một con thú bị thương, cô ta rút một con dao gọt hoa quả từ trong túi xách ra, không chút do dự mà đâm về phía Khiêm.
"Phập!"
Mũi dao sắc lẹm cắm vào cánh tay Khiêm, máu tươi lập tức ứa ra, nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Tôi kinh hoàng hét lên, định lao vào, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Khiêm chặn lại.
Anh không hề nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ chứa đựng hình ảnh của Vòng Chúc Dung. Anh chịu đựng cơn đau, giọng nói khàn đặc.
"Phải."
Chỉ một từ đơn giản, nhưng lại như một bản án tử hình, tuyên bố cái chết cho tình yêu của tôi.
Phải, anh yêu cô ta.
Luôn luôn là vậy.
Sự lạnh lùng thường ngày của anh đối với Vòng Chúc Dung, giờ phút này lại biến thành một tình yêu mãnh liệt bị dồn nén. Anh nhìn cô ta, ánh mắt chứa đầy sự đau khổ, day dứt và cả một chút chiều chuộng mà tôi chưa từng thấy.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
"Trời ạ, cô An đúng là chỉ là thế thân thôi sao?"
"Tội nghiệp thật, cứ tưởng lấy được chồng giàu, ai ngờ..."
Những lời nói đó như những lưỡi dao vô hình, cứa vào lòng tự trọng vốn đã tan nát của tôi.
Bụng dưới của tôi quặn lên từng cơn, cơn đau quen thuộc của kỳ kinh nguyệt ập đến, nhưng nó chẳng là gì so với nỗi đau trong tim tôi lúc này.
Tôi thấy Đoàn Gia Khiêm cẩn thận rút con dao ra khỏi tay mình, rồi bế bổng Vòng Chúc Dung đang khóc nức nở lên. Anh lướt qua tôi như lướt qua một người xa lạ, không hề dừng lại, không hề có một lời giải thích.
Cả thế giới của tôi sụp đổ.
Một lát sau, điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn của Khiêm.
[Anh có việc đột xuất phải ra ngoài, em tự về trước đi. Tối đừng đợi cơm.]
Thật nực cười.
Sự quan tâm giả tạo này, còn tệ hơn cả sự tàn nhẫn.
Tôi run rẩy bấm số của anh, gọi hết lần này đến lần khác, nhưng đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút tút vô tình.
Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu, cho đến khi chân tôi tê dại. Nước mắt không thể kiểm soát mà tuôn rơi, làm nhòe đi mọi thứ trước mắt.
Tôi nhớ lại ngày đầu gặp Khiêm. Anh đứng dưới tán cây phượng vĩ, mặc chiếc áo sơ mi trắng, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng mùa hè. Anh nói anh đã phải lòng tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Để cưới tôi, một sinh viên nghèo không có gia thế, anh đã chống lại cả gia đình, từ bỏ một cuộc hôn nhân thương mại đầy lợi ích.
Tôi đã từng cảm động đến rơi nước mắt, nghĩ rằng mình đã gặp được hoàng tử của đời mình.
Hóa ra, tất cả chỉ là một vở kịch.
Tất cả những gì anh làm, chỉ để kích thích Vòng Chúc Dung, để cô ta ghen tuông, để cô ta quay về bên anh.
Còn tôi, từ đầu đến cuối, chỉ là một con tốt thí đáng thương.
Tôi lê bước chân nặng trĩu trở về căn biệt thự mà chúng tôi gọi là "nhà". Mọi đồ vật trong nhà, từ chiếc ghế sofa đến bộ ấm trà, đều do chính tay tôi lựa chọn. Nhưng giờ đây, chúng chỉ khiến tôi cảm thấy mỉa mai.
Ánh mắt tôi dừng lại ở một cánh cửa cuối hành lang tầng hai. Đó là thư phòng của Khiêm. Anh chưa bao giờ cho phép tôi vào đó.
Hôm nay, tôi không muốn tuân theo quy tắc của anh nữa.
Tôi tìm thấy chiếc chìa khóa dự phòng trong ngăn kéo, run rẩy tra vào ổ khóa.
"Cạch."
Cánh cửa mở ra, và những gì hiện ra trước mắt khiến tôi sững sờ.
Căn phòng không phải là thư phòng, mà là một phòng trưng bày.
Trên tường treo đầy những bức ảnh của Vòng Chúc Dung, từ khi cô ta còn là một cô bé tết tóc hai bím, đến khi trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Mọi giai đoạn trưởng thành của cô ta đều được ghi lại cẩn thận.
Trên bàn làm việc, có một cuốn nhật ký được khóa kỹ. Bên cạnh đó là vô số những món đồ nhỏ xinh mà con gái hay thích.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Đoàn Gia Khiêm, sau mỗi đêm lạnh nhạt với tôi, lại một mình ngồi trong căn phòng này, ngắm nhìn những bức ảnh này, nhớ nhung người con gái trong tim anh.
Một cơn giận dữ không thể kiềm chế dâng lên trong lòng tôi. Tôi muốn đập phá, muốn đốt cháy tất cả những thứ giả dối này.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Là Khiêm.
"Lan, em về đến nhà chưa?" Giọng anh vẫn dịu dàng như thường lệ, như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Em về rồi." Tôi cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.
"Vậy thì tốt, em nghỉ sớm đi." Anh định cúp máy.
"Khiêm," tôi gọi giật lại, "Đêm nay anh có về không? Em... em hơi sợ."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng do dự của anh.
Cuối cùng, anh nói: "Xin lỗi em, Dung Dung uống say, anh phải ở lại chăm sóc cô ấy."
"Chăm sóc cô ấy?" Tôi cười khẩy, "Đoàn Gia Khiêm, Vòng Chúc Dung là gì của anh?"
Sự im lặng kéo dài.
Và rồi, từ đầu dây bên kia, tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ khe khẽ của phụ nữ, một âm thanh đầy ám muội và khêu gợi.
"Khiêm... đừng..."
"Tút... tút... tút..."
Điện thoại bị ngắt một cách tàn nhẫn.
Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu tôi cũng đứt phựt.
Tôi hét lên một tiếng điên cuồng, lao vào căn phòng, vơ lấy mọi thứ trên bàn ném xuống đất. Tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng, tiếng giấy bị xé nát...
Tôi không biết mình đã phá hoại bao lâu, cho đến khi kiệt sức và ngã quỵ xuống sàn.
Nước mắt tôi đã cạn khô, chỉ còn lại sự trống rỗng và căm hận.
Đoàn Gia Khiêm, Vòng Chúc Dung.
Hai người các người, tôi nhất định sẽ không tha thứ.
Tôi run rẩy lấy điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc đã lâu không liên lạc.
"Bố."
Giọng nói ở đầu dây bên kia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Lan à, con gái! Sao lại gọi cho bố vào giờ này?"
"Bố," giọng tôi khàn đặc, "Con muốn ly hôn."
Tôi kể hết mọi chuyện cho bố nghe, không giấu giếm chút nào.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó là tiếng đập bàn giận dữ.
"Thằng khốn nạn! Dám bắt nạt con gái của An Hoành! Con yên tâm, bố sẽ đòi lại công bằng cho con! Con muốn nó thân bại danh liệt thế nào, bố đều chiều theo ý con!"
"Không cần đâu bố," tôi ngắt lời ông, "Chuyện này, con muốn tự mình giải quyết."
Tôi không còn là An Hoàng Lan ngây thơ của ngày xưa nữa. Món nợ này, tôi sẽ tự tay đòi lại. Cả vốn lẫn lời.
---