Người chồng tài xế xe tải mất trí nhớ của tôi, hóa ra lại là người thừa kế của một tập đoàn giàu có. Hai năm hôn nhân của chúng tôi, tình yêu mà tôi ngỡ là chân thật, chỉ là một sai lầm trong lúc anh mất trí nhớ.
Tôi, người vợ hợp pháp, bỗng chốc trở thành kẻ thứ ba đáng xấu hổ.
Thế giới của tôi sụp đổ. Tôi lập tức gọi điện cho dì ở Pháp, sắp xếp mọi thủ tục di dân. Lần này, tôi chọn rời khỏi nơi đau khổ này mãi mãi.
Chương 1
Nguyễn Trâm Anh POV:
Tiếng chuông gió bằng vỏ sò treo trước cửa phòng tư vấn tâm lý leng keng, xen lẫn tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Đó là âm thanh quen thuộc của một buổi chiều thứ Bảy ở Đà Lạt, yên bình và có phần buồn tẻ.
Tôi vừa pha xong một tách trà hoa cúc, hơi nóng lượn lờ làm mờ đi cặp kính của tôi.
Đột nhiên, tiếng khóc thét chói tai xé toang không gian tĩnh lặng.
"Cút ra! Tất cả cút hết cho tôi! Đừng ai tới gần tôi!"
Tôi tháo kính, day day sống mũi. Lại nữa rồi.
Cô gái tên Kỷ Mộng Mơ, vị khách hàng "đặc biệt" mà phòng khám của chúng tôi buộc phải tiếp nhận ba ngày nay.
"Trâm Anh, em ra xem sao đi," chị Lan, đồng nghiệp của tôi, ló đầu vào, vẻ mặt đầy khó xử. "Cô ấy lại làm loạn rồi, không cho ai vào phòng cả."
Tôi bước ra hành lang. Qua khe cửa hé mở, tôi thấy Mộng Mơ đang đứng trên bàn, một tay cầm mảnh vỡ của chiếc bình hoa bằng gốm, kề sát vào cổ tay trắng nõn của mình. Nước mắt lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ đỏng đảnh, kiêu ngạo.
"Các người mà bước vào, tôi chết ngay tại đây cho xem!"
Chị Lan kéo tay tôi, ghé vào tai nói nhỏ: "Người nhà cô ấy vừa gọi điện, nói là cậu Trình Lĩnh Nam sắp đến rồi. Bằng mọi giá phải giữ cô ấy lại, tuyệt đối không được để cô ấy tự làm mình bị thương. Em biết đấy, nhà họ Trình không phải dạng vừa đâu."
Trình Lĩnh Nam.
Cái tên này, giống như một cây kim vô hình, bất ngờ đâm vào tim tôi.
Không thể nào. Chắc chỉ là trùng tên thôi. Người thừa kế của tập đoàn bất động sản Trình Gia hàng đầu TP.HCM, sao có thể là anh ấy được?
Chồng của tôi, người đàn ông mà tôi đã cứu sau một vụ tai nạn xe máy ở Đà Lạt hai năm trước, lúc đó anh ấy bị mất trí nhớ, người không một xu dính túi, chỉ là một tài xế xe tải đường dài tên Nam.
Chắc chắn là trùng hợp thôi. Tôi tự trấn an mình, nhưng một cảm giác bất an không tên cứ len lỏi trong lòng.
Chị Lan đưa cho tôi tập hồ sơ bệnh án, giọng đầy khẩn thiết: "Chỉ có em mới khiến cô ấy bình tĩnh lại được thôi. Cô ấy chỉ đích danh em."
Tôi lật giở tập hồ sơ. Ở mục thông tin người thân, cái tên "Trình Lĩnh Nam" và chức danh "Vị hôn phu" được in đậm, rõ ràng. Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ mặt chuyên nghiệp của một chuyên gia tư vấn tâm lý. Tôi không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Tôi bước vào phòng, nhẹ nhàng nói: "Mộng Mơ, là tôi, Trâm Anh đây. Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Thật kỳ lạ, vừa nghe thấy giọng tôi, Mộng Mơ liền buông mảnh gốm xuống, nhảy khỏi bàn rồi lao đến ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở như một đứa trẻ.
"Chị Trâm Anh, bọn họ đều bắt nạt em... Em muốn về nhà... Em muốn gặp anh Lĩnh Nam..."
Cô ấy dụi đầu vào vai tôi, bộ dạng hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, quen được mọi người vây quanh, dỗ dành.
"Anh Lĩnh Nam của em đâu? Sao anh ấy còn chưa tới?" Mộng Mơ vừa khóc vừa lục lọi trong chiếc túi xách Hermes của mình, lôi ra một chiếc điện thoại đính đầy kim cương. Cô ấy mở màn hình, khoe với tôi một tấm ảnh.
"Chị xem này, đây là anh Lĩnh Nam của em. Anh ấy đẹp trai lắm đúng không?"
Trong ảnh là một người đàn ông mặc vest lịch lãm, gương mặt góc cạnh hoàn hảo, ánh mắt sâu thẳm. Và đó chính là gương mặt mà mỗi ngày tôi đều nhìn thấy, gương mặt của chồng tôi.
"Anh Lĩnh Nam yêu em nhất trên đời," Mộng Mơ tự hào khoe, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào. "Anh ấy nói em là nàng công chúa duy nhất của anh ấy. Anh ấy còn mua cả một hòn đảo đặt tên em nữa đấy."
Hòn đảo... Tôi nhớ Nam của tôi từng nói, sau này có tiền anh sẽ mua một trang trại nhỏ ở ngoại ô, chúng tôi sẽ trồng hoa, nuôi gà, sống một cuộc đời bình dị.
"Nhưng mà," Mộng Mơ bỗng nhiên xụ mặt, "từ sau cái lần anh ấy bị mất tích ở Đà Lạt gần một năm trước, anh ấy cứ là lạ. Anh ấy vẫn yêu em, nhưng đôi khi em cảm thấy anh ấy có gì đó giấu em."
Mất tích ở Đà Lạt... gần một năm trước...
Đầu óc tôi trống rỗng. Mọi mảnh ghép rời rạc bỗng chốc ráp lại thành một sự thật tàn nhẫn.
Cả thế giới của tôi như sụp đổ ngay khoảnh khắc ấy.
Flashback - Hai năm trước
Tôi gặp anh trong một buổi chiều mưa ở Đà Lạt. Anh nằm bất tỉnh bên chiếc xe máy đổ nát, đầu bê bết máu. Tôi đã không ngần ngại đưa anh vào bệnh viện.
Khi anh tỉnh lại, anh đã quên hết mọi thứ, không nhớ mình là ai, từ đâu đến. Nhìn anh ngơ ngác và cô độc, lòng trắc ẩn của tôi trỗi dậy. Tôi đã đưa anh về căn nhà trọ nhỏ của mình.
Tôi đặt cho anh một cái tên mới: "Nam".
Chúng tôi đã yêu nhau như thế. Tình yêu của chúng tôi nảy nở giữa những ngày tháng giản dị ở thành phố sương mù. Anh không có tiền, không có địa vị, nhưng anh có một trái tim chân thành.
Anh học mọi thứ rất nhanh. Anh học nấu ăn, học sửa đồ điện, học cách chăm sóc những chậu hoa cúc nhỏ trên ban công của tôi. Anh nói anh muốn bù đắp cho tôi, vì tôi đã cho anh một cuộc sống mới.
Để có tiền chữa trị cho vết thương ở chân của anh, tôi đã phải bán đi bức tranh sơn mài cổ quý giá mà ông ngoại để lại. Đó là kỷ vật duy nhất của gia đình tôi. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng, không có gì quý giá hơn anh.
Anh đã quỳ xuống cầu hôn tôi dưới gốc cây thông già sau nhà thờ Con Gà. Chiếc nhẫn chỉ là một vòng cỏ khô anh tự tết, nhưng đối với tôi, nó quý hơn mọi loại kim cương.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra đơn giản, chỉ có vài người bạn thân. Anh mặc một bộ vest đi thuê, còn tôi mặc chiếc váy trắng giản dị. Chúng tôi đã trao nhau lời thề nguyện, hứa sẽ ở bên nhau trọn đời.
Những ngày đầu sau hôn nhân là khoảng thời gian ngọt ngào nhất. Chúng tôi quấn quýt không rời. Anh thường ôm tôi từ phía sau khi tôi đang soạn giáo án, thì thầm vào tai tôi những lời yêu thương. Hơi thở ấm nóng của anh, vòng tay siết chặt của anh, tất cả đều khiến tôi chìm đắm trong hạnh phúc.
Nhưng rồi một ngày, anh nói anh phải đi xa, làm tài xế xe tải đường dài để kiếm tiền lo cho gia đình.
Anh bắt đầu vắng nhà thường xuyên. Những cuộc điện thoại thưa dần. Sự ấm áp cũng dần nguội lạnh. Anh vẫn dịu dàng, nhưng có một sự xa cách vô hình len lỏi vào giữa chúng tôi.
Bây giờ tôi mới hiểu. "Đi làm tài xế" chỉ là một lời nói dối. Anh đã lấy lại trí nhớ, và anh đã trở về với thân phận thật của mình, trở về bên cạnh vị hôn thê thật sự của anh.
Hiện tại
"Chị Trâm Anh, chị sao thế? Sao chị lại khóc?" Giọng nói của Mộng Mơ kéo tôi về thực tại. Tôi đưa tay lên má, mới nhận ra nước mắt đã rơi tự lúc nào.
"Không... không có gì, tôi chỉ thấy cảm động cho tình yêu của hai bạn," tôi vội lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười.
"Đúng vậy đó, chúng em yêu nhau lắm," Mộng Mơ ngây thơ đáp lại.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bật mở. Một người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest Armani đắt tiền, sải bước vào. Vệ sĩ của anh ta bị nhân viên phòng khám chặn lại bên ngoài.
Người đó chính là Nam, là Trình Lĩnh Nam.
Anh nhìn thấy tôi, trong mắt thoáng một tia kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. Anh không tiến về phía tôi.
Thay vào đó, anh ném cho tôi một ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng.
Rồi anh bước nhanh đến bên Kỷ Mộng Mơ, ôm cô ấy vào lòng.
"Mộng Mơ, anh đây rồi. Đừng sợ." Giọng nói trầm ấm quen thuộc, nhưng giờ đây lại dành cho một người phụ nữ khác.
"Anh Lĩnh Nam!" Mộng Mơ vỡ òa trong vòng tay anh. "Sao bây giờ anh mới đến? Em sợ lắm!"
"Ngoan, là anh không tốt. Anh bận họp, không thể đến ngay được," anh dịu dàng dỗ dành, vuốt ve mái tóc cô. "Đừng khóc nữa, em khóc xấu lắm."
Những lời dỗ dành ngọt ngào đó, từng là đặc quyền của riêng tôi. Trái tim tôi như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn đến không thở nổi.
Tôi nhớ có lần tôi bị cảm, sốt cao, anh đã thức trắng đêm chăm sóc tôi. Anh cũng đã nói: "Trâm Anh, em đừng khóc. Em khóc xấu lắm. Em cười là đẹp nhất."
Lời hứa còn văng vẳng bên tai, mà người đã thay lòng.
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn cảnh tượng chói mắt đó nữa.
Nhưng giọng nói của anh vẫn không buông tha cho tôi. Anh quỳ một chân xuống trước mặt Mộng Mơ, nâng bàn tay cô lên, đặt một nụ hôn lên đó.
"Mộng Mơ, anh thề, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào nữa. Anh yêu em."
Một lời thề trang trọng, một nụ hôn dịu dàng.
Và tôi, người vợ hợp pháp của anh, lại trở thành kẻ thứ ba đáng xấu hổ.
Mộng Mơ cuối cùng cũng nín khóc, được anh bế bổng lên, rời khỏi phòng khám. Anh lướt qua tôi như một người xa lạ, không một ánh nhìn, không một lời giải thích.
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, cảm giác như linh hồn đã bị rút cạn. Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ đẹp đẽ mà tôi đã tự dệt nên, để rồi hôm nay, chính tay người đàn ông tôi yêu nhất đã tàn nhẫn xé nát nó.
Tôi không còn gì cả.
Tôi phải rời khỏi đây. Ngay lập tức.
Tôi run rẩy lấy điện thoại, gọi cho dì của tôi ở Pháp.
"Dì ơi... con là Trâm Anh đây."
"Trâm Anh à, con sao thế? Giọng yếu vậy?"
"Dì ơi, con muốn sang Pháp với dì... Con muốn làm thủ tục di dân... ngay lập tức."
"Sao đột ngột vậy? Chuyện gì xảy ra với con và Nam à?" Dì tôi vẫn nghĩ chúng tôi là một cặp vợ chồng hạnh phúc. "Không sao, cứ qua đây trước đã. Nam nó đi cùng con chứ? Dì chuẩn bị phòng cho hai đứa."
"Không ạ," tôi cay đắng nói, "Anh ấy... sẽ không đi đâu cả."
"Thôi được rồi, cứ qua đây rồi tính. Vé máy bay cứ để dì lo."
Cúp máy, tôi lê những bước chân nặng trĩu ra khỏi phòng khám.
Và rồi, tôi lại gặp anh.
Trình Lĩnh Nam đang đứng dựa vào chiếc xe sang trọng của mình, ngón tay kẹp điếu thuốc, khói trắng lượn lờ che đi biểu cảm trên gương mặt anh.
Anh thấy tôi, dập điếu thuốc, rồi bước về phía tôi.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."