Thì ra đây là lý do. Anh ta phản bội tôi, đẩy tôi vào tù, tất cả chỉ để ở bên người tình và đứa con riêng của họ.
Trái tim tôi như bị khoét rỗng, tôi lảo đảo bước đến vách đá, ôm chặt hũ tro cốt của con trai. Trước ánh mắt kinh hoàng của anh ta, tôi mỉm cười và lao mình xuống biển.
"Quản Hải Việt, tôi đã chuẩn bị cho anh một món quà lớn đấy."
Chương 1
Hạ Thanh An POV:
Vào ngày con trai năm tuổi của tôi bị sát hại, người đàn ông đã tự tay đưa tôi vào tù, không ai khác, chính là chồng tôi.
Cơn mưa tầm tã trút xuống như trút nước, gột rửa đi vết máu cuối cùng trên mặt đường nhựa.
Tôi quỳ trước bia mộ, những ngón tay gầy guộc run rẩy vuốt ve khuôn mặt tươi cười của con trai trên tấm ảnh đen trắng. Đứa con bé bỏng của tôi, An An của tôi.
"An An, mẹ đến thăm con đây."
Giọng tôi khàn đặc, mỗi một chữ thốt ra đều như có lưỡi dao cứa vào cổ họng.
Nước mưa lạnh buối hòa cùng nước mắt nóng hổi, trượt dài trên gò má tôi. Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.
Một đôi giày cao gót màu đỏ rượu vang dừng lại trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trịnh Minh Tuyết, con gái của một vị tướng cảnh sát cấp cao, đang đứng đó, tay cầm một chiếc ô màu đen.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu.
"Hạ Thanh An, cô đúng là con chó trung thành đấy nhỉ? Mưa to thế này mà cũng đến đây."
Cô ta ném một bó hoa cúc trắng xuống trước mộ con tôi, rồi dùng gót giày nhọn hoắt giẫm nát.
Những cánh hoa trắng muốt tội nghiệp bị bùn đất vấy bẩn, nát bét dưới gót giày của cô ta.
"Tao nghe nói con trai mày thích hoa cúc trắng nhất phải không?"
Trịnh Minh Tuyết cúi người xuống, giọng nói đầy ác ý vang lên bên tai tôi.
"Tiếc quá, giờ nó chỉ có thể nằm dưới ba tấc đất này mà ngửi mùi bùn thôi."
Máu trong người tôi như đông cứng lại. Tôi run rẩy, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ đang chực chờ bùng nổ.
"Trịnh Minh Tuyết, cô sẽ phải trả giá."
Tôi nghiến răng, từng chữ một.
Tôi quyết tâm đưa cô ta ra trước vành móng ngựa, để pháp luật trừng trị kẻ sát nhân máu lạnh này.
Phiên tòa diễn ra sau đó một tuần.
Tôi, với tư cách là một nhà báo điều tra nổi tiếng, đã thu thập đầy đủ bằng chứng, từ video camera hành trình cho đến lời khai của nhân chứng.
Mọi người trong giới đều biết đến tôi, Hạ Thanh An, người chưa bao giờ thua trong bất kỳ cuộc chiến pháp lý nào.
Mọi người xì xào bàn tán về thân thế của Trịnh Minh Tuyết, về quyền lực của cha cô ta. Nhưng tôi tin vào công lý, tin vào những bằng chứng không thể chối cãi mà tôi đang có trong tay.
Thế nhưng, kết quả phiên tòa lại là một cú sốc trời giáng.
Trịnh Minh Tuyết được tuyên trắng án.
Còn tôi, nạn nhân, người mẹ mất con, lại bị vu cho tội danh "tống tiền và bịa đặt thông tin".
Và người trực tiếp đưa ra phán quyết, người đã đẩy tôi vào địa ngục, chính là Quản Hải Việt – chồng tôi, một sĩ quan cảnh sát cấp cao.
Anh ta đứng trên bục thẩm phán, lạnh lùng tuyên án ba năm tù giam cho tôi, người vợ đã cùng anh ta đi qua bao gian khó.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh của chúng tôi được đăng trên trang bìa tạp chí, với dòng tít "Cặp đôi trai tài gái sắc, từ nghèo khó đi lên". Mọi người ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi, ngưỡng mộ sự nỗ lực của chúng tôi.
Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn là một trò cười.
Ba năm trong tù là ba năm địa ngục trần gian.
Tôi không chỉ mất đi đứa con trai yêu quý, mà còn mất đi cả đứa con thứ hai đang thành hình trong bụng. Tôi bị đánh đập, hành hạ, cho đến khi sảy thai trong đau đớn tột cùng.
Mỗi đêm, tôi đều tự hỏi, tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, Quản Hải Việt?
Ngày ra tù, tôi không về nhà ngay mà đến thẳng nghĩa trang.
Và rồi, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này tôi cũng không thể nào quên.
Quản Hải Việt, người chồng mà tôi từng yêu thương hết mực, đang nắm tay Trịnh Minh Tuyết, kẻ đã giết con trai tôi. Bên cạnh họ là một đứa bé trai khoảng ba tuổi, đang vui vẻ gọi anh là "ba", gọi cô ta là "mẹ".
"Ba ơi, con muốn ăn kem."
"Được rồi, cục cưng của ba."
Giọng nói dịu dàng của anh, nụ cười cưng chiều của anh, tất cả đều dành cho đứa con của kẻ thù.
Thế giới của tôi sụp đổ hoàn toàn.
Trái tim tôi như bị khoét rỗng, gió lạnh lùa vào buốt giá.
Tôi run rẩy, cắn chặt môi đến bật máu để không bật khóc thành tiếng.
Thì ra đây là lý do.
Anh ta phản bội tôi, đẩy tôi vào tù, tất cả chỉ để có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Trịnh Minh Tuyết và đứa con riêng của họ.
Tôi lảo đảo quay đi, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh tấm ảnh cưới của chúng tôi. Bức ảnh được chụp vào ngày chúng tôi chuyển đến ngôi nhà mới, khi An An vừa tròn một tuổi.
Cả tôi và Quản Hải Việt đều xuất thân từ những gia đình nghèo khó, cùng nhau nỗ lực thi đỗ vào trường đại học danh giá.
Tuổi thơ của anh là những trận đòn roi của người cha nghiện rượu. Tôi đã không ít lần che chắn cho anh, chịu đòn thay anh.
Có lần, tôi vì bảo vệ anh mà bị cha anh đánh gãy tay.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa, đã thu thập bằng chứng tố cáo cha anh, đưa ông ta vào tù.
Ngày hôm đó, Quản Hải Việt gầy gò đã ôm chầm lấy tôi, đôi mắt đỏ hoe, nói rằng sau này nhất định sẽ bảo vệ tôi, sẽ không để ai bắt nạt tôi, sẽ đưa tất cả những kẻ làm tổn thương tôi vào tù.
Lời thề vẫn còn đó, nhưng người nói đã thay lòng.
Chúng tôi đã cùng nhau phấn đấu, anh trở thành sĩ quan cảnh sát xuất sắc, tôi trở thành nhà báo điều tra hàng đầu.
Chúng tôi kết hôn, sinh con, mua nhà, dường như đã có được tất cả những gì mà người ta mơ ước.
Tôi vẫn nhớ ngày tân gia, anh ôm tôi trong lòng, nói trong hơi men: "Thanh An, cảm ơn em. Gặp được em là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh."
May mắn?
Tất cả đã tan thành mây khói.
Hạnh phúc của tôi đã bị chính tay anh phá nát.
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng Trịnh Minh Tuyết nũng nịu.
"Anh Việt, cô ta ra tù rồi đấy, anh không quan tâm sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Quản Hải Việt vang lên, không một chút cảm xúc.
"Một kẻ tống tiền thì có gì đáng để quan tâm?"
Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi rỉ ra.
Chiếc xe sang trọng lướt qua tôi, mang theo tiếng cười hạnh phúc của gia đình ba người họ, bỏ lại tôi một mình với nỗi đau và sự tuyệt vọng.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, bấm số của Giang Song Lam, người bạn thân duy nhất của tôi.
"Song Lam, là tớ, Thanh An."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nói nghẹn ngào của Song Lam vang lên.
"An An... cậu... cậu ở đâu?"
"Giúp tớ, Song Lam. Giúp tớ đòi lại công bằng."
"Tớ sẽ giúp cậu! Tớ nhất định sẽ giúp cậu! Dù có phải trả bất cứ giá nào!"
Nước mắt tôi lã chã rơi. Trong thế giới tăm tối này, ít nhất tôi vẫn còn một người bạn.
Tôi không có nơi nào để đi, cuối cùng vẫn vô thức quay trở lại ngôi nhà mà tôi và Quản Hải Việt đã từng chung sống.
Chìa khóa vẫn như cũ, tôi dễ dàng mở được cửa.
Mọi thứ trong nhà vẫn được giữ nguyên như lúc tôi rời đi. Chỉ có điều, tấm ảnh cưới của chúng tôi treo trên tường đã biến mất.
"Em về rồi à?"
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tôi quay người lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Quản Hải Việt.
Chúng tôi cứ thế im lặng nhìn nhau, không khí nặng nề đến ngột ngạt.
Anh ta tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, như thể chúng tôi vẫn là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
"Em đói chưa? Anh nấu mì cho em nhé?"
Anh ta đi vào bếp, thuần thục lấy ra hai gói mì.
Tôi không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
"Mì tôm chua cay, loại em thích nhất."
Anh ta đưa cho tôi một cốc nước ấm.
Tôi không nhận.
"Em vẫn còn giận anh à?"
Anh ta lại rót một cốc sữa nóng, đặt vào tay tôi.
"Uống đi cho ấm."
Tôi nắm chặt cốc sữa, hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay, nhưng trái tim tôi vẫn lạnh như băng.
Xoảng!
Cốc sữa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Giọng tôi run lên, từng chữ như rít qua kẽ răng.
"Quản Hải Việt, tại sao?"