Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Trò chơi tàn nhẫn của anh, trái tim tan vỡ của cô
Trò chơi tàn nhẫn của anh, trái tim tan vỡ của cô

Trò chơi tàn nhẫn của anh, trái tim tan vỡ của cô

5.0
19 Chương
Đọc ngay

Vào ngày tập đoàn Viên Thị tuyên bố thiếu gia Viên Phương Trì sẽ tổ chức hôn lễ, tôi, một cô gái bán phở rong, lại là cô dâu. Nhưng tôi lại phát hiện ra, ba năm cưng chiều hết mực chỉ là một vở kịch trả thù được anh ta dàn dựng công phu cho người con gái trong lòng mình, Kha Hà Nhi. Tôi tận mắt chứng kiến anh ta và cô ta ngoại tình, một mình đến bệnh viện phá đi đứa con của chúng tôi. Thậm chí, mẹ nuôi của tôi cũng vì họ mà bị vu oan đến chết. Tình yêu, lòng tự trọng, tất cả đều sụp đổ. Trái tim tôi đã chết. Trong đám cưới của anh ta và Kha Hà Nhi, tôi xé nát giấy đăng ký kết hôn, xoá sạch mọi dấu vết của mình. Một người đàn ông khác đã đến đón tôi, anh ấy nói: "Thứ mà Viên Phương Trì không thể cho em, tôi sẽ cho em."

Mục lục

Chương 1

Vào ngày tập đoàn Viên Thị tuyên bố thiếu gia Viên Phương Trì sẽ tổ chức hôn lễ, tôi, một cô gái bán phở rong, lại là cô dâu.

Nhưng tôi lại phát hiện ra, ba năm cưng chiều hết mực chỉ là một vở kịch trả thù được anh ta dàn dựng công phu cho người con gái trong lòng mình, Kha Hà Nhi.

Tôi tận mắt chứng kiến anh ta và cô ta ngoại tình, một mình đến bệnh viện phá đi đứa con của chúng tôi.

Thậm chí, mẹ nuôi của tôi cũng vì họ mà bị vu oan đến chết.

Tình yêu, lòng tự trọng, tất cả đều sụp đổ. Trái tim tôi đã chết.

Trong đám cưới của anh ta và Kha Hà Nhi, tôi xé nát giấy đăng ký kết hôn, xoá sạch mọi dấu vết của mình.

Một người đàn ông khác đã đến đón tôi, anh ấy nói:

"Thứ mà Viên Phương Trì không thể cho em, tôi sẽ cho em."

Chương 1

Tô Thiên Di POV:

Vào ngày tập đoàn Viên Thị tuyên bố thiếu gia Viên Phương Trì sẽ tổ chức hôn lễ, tất cả các tiểu thư danh giá ở Sài Gòn đều tức giận đỏ mắt.

Bởi vì cô dâu tương lai không phải là bất kỳ ai trong số họ.

Cô dâu là tôi, Tô Thiên Di, một cô gái bán phở rong xuất thân từ một con hẻm nghèo.

Vào ngày tập đoàn Viên Thị tuyên bố thiếu gia Viên Phương Trì sẽ tổ chức hôn lễ, tôi đã chuẩn bị cho anh ba món quà lớn.

Món quà thứ nhất, tôi gửi chiếc áo dài cưới do chính tay tôi thiết kế suốt ba năm cho Kha Hà Nhi, người con gái mà anh luôn thương nhớ.

Món quà thứ hai, tôi tìm đến bà nội của anh, người đã mắng chửi tôi suốt ba năm, để ký vào thỏa thuận hủy hôn.

Món quà thứ ba, tôi một mình đến bệnh viện để phá thai.

"Bệnh nhân Tô Thiên Di, kết quả siêu âm cho thấy thai nhi đã được sáu tuần tuổi."

Tôi nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, ánh đèn vô trùng chiếu thẳng vào mắt khiến tôi chói lòa.

Giọng nói của bác sĩ lơ lửng trên đầu tôi, không có chút cảm xúc nào, giống như đang đọc một bản báo cáo thời tiết.

Sáu tuần.

Trong đầu tôi trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại con số này.

Tôi nhớ lại ba năm qua, những năm tháng mà cả Sài Gòn đều chế nhạo tôi là "cô bé Lọ Lem trèo cao", Viên Phương Trì đã cưng chiều tôi hết mực.

Anh vì tôi mà bao trọn một rạp chiếu phim chỉ để cùng tôi xem một bộ phim cũ.

Anh vì tôi mà vung tiền mua lại cả một con phố ẩm thực chỉ vì tôi nói tôi thích ăn vặt ở đó.

Anh vì tôi mà mắng mỏ những phóng viên lá cải dám viết bậy về tôi, khiến họ mất việc.

Anh còn giả nghèo, chen chúc trong căn phòng trọ chật hẹp của tôi, cùng tôi ăn mì gói, dùng chung phòng tắm chỉ có nước lạnh.

Tình yêu dường như nảy nở từ sự giản dị và chân thật đó.

Mọi người đều nói, thiếu gia Viên Phương Trì đã yêu cô gái bán phở đến điên rồi.

Tôi cũng đã từng tin như vậy.

Cho đến khi Kha Hà Nhi, người được mệnh danh là "thanh mai trúc mã" của anh, trở về từ nước ngoài.

Cho đến khi tôi phát hiện anh ngoại tình.

Cho đến khi tôi gặp tai nạn xe, nằm trong bệnh viện và biết mình có thai.

Trái tim tôi đã vỡ nát thành từng mảnh.

Vở kịch tình yêu này, tôi không muốn diễn nữa.

"Cô có chắc chắn muốn làm phẫu thuật không? Thai nhi đã có tim thai rồi." Giọng bác sĩ lại vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Tôi nhắm mắt lại.

Nước mắt chảy dài xuống hai bên thái dương, thấm ướt mái tóc.

"Làm đi." Giọng tôi khàn đặc, gần như không thể nghe thấy.

Thuốc mê được tiêm vào tĩnh mạch, ý thức của tôi dần dần mơ hồ.

Trong cơn mê man, tôi dường như quay trở lại ba năm trước.

Cái đêm mưa tầm tã ấy, tôi bị một đám côn đồ vây quanh trong con hẻm nhỏ tối tăm.

Ngay lúc tôi tuyệt vọng nhất, một chiếc Maybach màu đen dừng lại.

Một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, che ô cho tôi. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt anh tuấn tú như tạc tượng, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi.

Anh đã cứu tôi.

Sau này tôi mới biết, anh là Viên Phương Trì, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Viên Thị.

Mọi người đều nói đó là câu chuyện cổ tích về hoàng tử và Lọ Lem.

Nhưng chỉ có tôi biết, đây là một vở kịch được dàn dựng công phu.

Ba năm trước, tôi vô tình làm bẩn đôi giày phiên bản giới hạn của Kha Hà Nhi trong một bữa tiệc. Để trả thù cho người con gái trong lòng mình, Viên Phương Trì đã tiếp cận tôi.

Anh nói, anh muốn trêu đùa tôi 100 lần, nâng tôi lên mây xanh rồi lại đẩy xuống vực thẳm, để tôi nếm trải mùi vị của sự tuyệt vọng.

Và anh đã làm được.

Anh giả vờ là một nhân viên văn phòng bình thường, sống trong căn gác xép ọp ẹp của tôi, cùng tôi chia sẻ những bữa mì gói rẻ tiền.

Anh kiên nhẫn lắng nghe tôi kể về những ước mơ nhỏ bé của mình, về việc muốn mở một quán phở của riêng mình.

Anh dịu dàng lau nước mắt cho tôi khi tôi bị khách hàng khó tính mắng chửi.

Tôi biết anh đang diễn, nhưng trái tim tôi lại không thể kiểm soát mà rung động trước sự dịu dàng giả tạo đó.

Tôi đã tự lừa dối mình rằng, có lẽ một ngày nào đó, giả sẽ thành thật.

Sau khi Kha Hà Nhi xuất ngoại du học, bà nội Viên vì tức giận mà phạt anh quỳ trong từ đường suốt một đêm.

Anh bị sốt cao, mê man gọi tên tôi.

Đêm đó, anh ôm tôi thật chặt, nói rằng anh sai rồi, anh không nên lợi dụng tôi.

Anh nói anh yêu tôi.

Anh đưa tôi về biệt thự nhà họ Viên, giới thiệu tôi với mọi người, hứa hẹn sẽ cho tôi một danh phận, một hôn lễ thế kỷ.

Tôi đã mềm lòng.

Tôi đã tin anh.

Quãng thời gian sau đó là những ngày tháng ngọt ngào nhất trong cuộc đời tôi.

Cho đến ba tháng trước, Kha Hà Nhi trở về.

Mọi thứ sụp đổ.

Tôi tận mắt nhìn thấy anh và cô ta ôm hôn nhau trong chính căn phòng ngủ của chúng tôi.

Trái tim tôi như bị ai đó dùng dao đâm vào, đau đến không thở nổi.

Tôi chạy ra khỏi nhà trong cơn mưa, đầu óc trống rỗng, và rồi một chiếc xe lao tới...

Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, bác sĩ nói tôi đã có thai.

Một sinh mệnh bé bỏng đang lớn dần trong bụng tôi.

Nhưng, đám cưới này, tôi không thể tiếp tục được nữa.

Tôi có thể để đứa bé này ra đời không? Một đứa bé được sinh ra từ sự lừa dối và phản bội?

"Phẫu thuật thành công rồi."

Giọng nói lạnh lùng của bác sĩ kéo tôi trở về thực tại.

Bụng dưới của tôi đau âm ỉ, một cảm giác trống rỗng đến đáng sợ.

"Sau phẫu thuật cơ thể sẽ rất yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, chú ý giữ ấm, không được ăn đồ cay nóng..."

Tôi không nghe rõ bác sĩ đang nói gì nữa.

Điện thoại trong túi xách rung lên.

Là tin nhắn của Viên Phương Trì.

"Di Di, em đang ở đâu? Sao anh gọi không được? Anh đang ở sân bay chuẩn bị đi công tác, sẽ về sớm với em. Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng để bị ốm."

Tôi nhìn dòng chữ trên màn hình, khoé miệng nhếch lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Anh ta thậm chí còn không biết tôi vừa trải qua một cuộc phẫu thuật.

Anh ta thậm chí còn không biết... anh ta đã mất đi đứa con của mình.

Đã bao lâu rồi anh ta không về nhà?

Một tuần? Hai tuần?

Tôi không nhớ nữa.

Kể từ khi Kha Hà Nhi trở về, anh ta luôn có cớ để không về nhà. Công tác, họp hành, tiệc tùng...

Tôi biết anh ta đang ở bên Kha Hà Nhi.

Tôi đã từng tự lừa dối mình, nhưng giờ thì không nữa.

Nước mắt không thể kìm được mà tuôn rơi.

Không sao cả, Tô Thiên Di. Mày phải tỉnh táo lại.

Phải tỉnh táo.

Tôi lảo đảo vịn tường đứng dậy, lê từng bước chân nặng trĩu ra khỏi bệnh viện.

Vừa về đến cổng biệt thự, một xô nước lạnh bất ngờ dội từ trên đầu xuống.

"Ối, xin lỗi cô Tô, tôi không cố ý." Một người giúp việc đứng trên ban công tầng hai, tay cầm chiếc xô rỗng, vẻ mặt đầy chế giễu.

Những người giúp việc khác xung quanh bắt đầu cười khúc khích.

"Nhìn kìa, trông cô ta như con chuột lột."

"Tưởng mình là phượng hoàng thật à? Vẫn chỉ là con quạ đen thôi."

Tôi đứng đó, nước lạnh thấm vào quần áo, chảy dọc xuống cơ thể. Bụng dưới của tôi lại bắt đầu đau quặn.

Tôi siết chặt tay, cắn môi đến bật máu.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ vuốt ve bụng mình, nơi đã từng có một sinh mệnh bé nhỏ. Nơi bây giờ chỉ còn lại sự trống rỗng và đau đớn.

Khuôn mặt tôi tái nhợt, đôi môi không còn chút huyết sắc.

Quản gia Lý, người luôn coi thường tôi nhất, bước tới, giả vờ áy náy: "Cô Tô, thật ngại quá. Để tôi bảo người chuẩn bị nước nóng cho cô tắm."

Ông ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy khinh miệt. "Thiếu gia đã dặn chúng tôi phải chăm sóc cô thật tốt. Dù sao thì, cô cũng sắp không còn là bà chủ của nơi này nữa rồi."

Tôi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ông ta. "Anh ấy đâu?"

Quản gia Lý cười khẩy. "Cô Tô, cô không biết thiếu gia đi đâu sao? Cả Sài Gòn này ai mà không biết, thiếu gia đang bận chuẩn bị cho hôn lễ với cô Kha."

Xung quanh lại vang lên những tiếng cười nhạo báng.

Họ đều nghĩ rằng tôi sẽ không rời đi.

Họ đều nghĩ rằng tôi sẽ bám lấy Viên Phương Trì, bám lấy cuộc sống giàu sang này.

Đúng vậy, tôi đã từng nghĩ như thế.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Trên các trang báo mạng, tin tức về việc Kha Hà Nhi trở về và sẽ cùng Viên Phương Trì tổ chức hôn lễ tràn ngập khắp nơi. Những tấm ảnh họ thân mật bên nhau như một nhát dao nữa cứa vào tim tôi.

Cảnh tượng họ ôm hôn trong phòng ngủ lại hiện về, rõ mồn một.

Trái tim tôi như đã chết.

Tôi quay người, đi lên phòng.

Tôi phải đi.

Tôi kéo vali ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nhưng khi tôi tìm đến ngăn kéo để lấy giấy tờ tùy thân, tôi phát hiện tất cả đã biến mất.

Căn cước công dân, hộ chiếu... tất cả đều không còn.

Là anh ta. Viên Phương Trì đã lấy chúng đi.

Anh ta muốn giam cầm tôi ở đây.

Cơ thể tôi run lên, cơn sốt sau phẫu thuật bắt đầu hành hạ. Tôi ngã quỵ xuống sàn, đầu óc quay cuồng, không thể ngủ được.

Nửa đêm, tôi mơ màng nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Là tiếng giày da quen thuộc của Viên Phương Trì.

Và cả tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ.

"Trì, anh nhẹ thôi, đừng để cô ta nghe thấy." Giọng nói nũng nịu của Kha Hà Nhi vang lên.

"Sợ gì chứ? Đây là nhà của anh." Giọng Viên Phương Trì trầm thấp, mang theo ý cười. "Anh chỉ muốn xem cô ta ngủ chưa thôi."

Tim tôi như ngừng đập.

Họ đang ở ngay ngoài cửa phòng tôi.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 19   11-07 00:34
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY