Trái tim tôi tan nát. Hóa ra, tình yêu mà tôi hằng ao ước, chỉ là một trò lừa.
Khi thời gian của tôi kết thúc, tôi đã chọn biến mất hoàn toàn. Nhưng tôi không ngờ, sau khi tôi chết, Hà Quang Hiển lại nhìn thấy những ngày cuối đời bi thảm của tôi trong một "giấc mơ", rồi điên cuồng hối hận và nhảy lầu tự vẫn để chuộc lại lỗi lầm.
Chương 1
Triệu Phương Trinh POV:
Đêm tân hôn, chồng tôi bỏ rơi tôi để chạy đến bên em gái nuôi của anh ấy, và đó chỉ là khởi đầu cho ba năm đếm ngược đến cái chết của tôi.
Đồng hồ trên tường điểm hai giờ sáng.
Tôi ngồi một mình trong phòng tân hôn trống rỗng, chiếc váy cưới lộng lẫy trên người đã trở nên nhăn nhúm.
Đây là đêm tân hôn của tôi và Hà Quang Hiển.
Nhưng anh ấy đã đi rồi.
Tiếng cửa phòng bật mở, Hà Quang Hiển bước vào, trên người vẫn mặc bộ vest chú rể được cắt may tinh xảo. Anh nhìn tôi, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại.
"Sao em còn chưa ngủ?"
Tôi ngước mắt nhìn anh, cổ họng khô khốc.
Ngay tại lễ cưới, khi chúng tôi đang chuẩn bị trao nhẫn, một cuộc điện thoại đã gọi đến.
Tôi không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt Hà Quang Hiển đột ngột thay đổi. Anh thậm chí không kịp nói với tôi một lời, liền vội vã chạy ra khỏi sảnh tiệc trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Bỏ lại tôi một mình trên sân khấu, đối mặt với những lời xì xào bàn tán và ánh mắt thương hại.
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, cảm giác mệt mỏi và đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.
"Thụy Miên gặp tai nạn xe hơi." Giọng nói trầm thấp của Hà Quang Hiển vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. "Con bé bị dọa sợ, anh phải ở lại bệnh viện dỗ nó ngủ."
Hà Thụy Miên, em gái nuôi của Hà Quang Hiển, vừa từ Mỹ trở về.
"Anh biết em luôn là người hiểu chuyện nhất." Anh bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy áy náy nhưng cũng ẩn chứa sự van nài. "Thụy Miên chỉ có một mình anh thôi, em thông cảm cho anh nhé?"
Thông cảm?
Trái tim tôi quặn thắt. Cơn đau quen thuộc lại ập đến, khiến lồng ngực tôi như bị xé toạc.
Tôi không phải người của thế giới này.
Tôi là một người thực thi nhiệm vụ, xuyên qua các thế giới tiểu thuyết để hoàn thành ước nguyện của nguyên chủ.
Nguyên chủ của thế giới này, Triệu Phương Trinh, mắc một căn bệnh tim hiếm gặp. Bác sĩ nói cô ấy chỉ còn sống được ba năm.
Nhưng bác sĩ cũng nói, nếu có được một tình yêu chân thành, có thể sẽ có kỳ tích xảy ra.
Vì vậy, với khát khao được sống mãnh liệt, cô ấy đã bắt đầu theo đuổi Hà Quang Hiển, vị CEO lạnh lùng và giàu có của một tập đoàn bất động sản lớn tại Hà Nội.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh trong một buổi tiệc từ thiện, trái tim tôi đã đập loạn nhịp.
Anh đứng đó, cao lớn và nổi bật, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại toát ra một sức hút khó cưỡng.
Tôi đã dùng hết dũng khí của mình để theo đuổi anh.
Bất chấp sự thờ ơ của anh, bất chấp những lời chế nhạo của mọi người xung quanh rằng tôi là "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga".
Hai năm ròng rã, tôi như một cái bóng lẽo đẽo theo sau anh.
Cho đến một đêm, do một sự cố ngoài ý muốn, chúng tôi đã có một đêm điên cuồng.
Sau đêm đó, Hà Quang Hiển chính thức chấp nhận tôi.
Anh nói: "Triệu Phương Trinh, chúng ta hãy thử xem."
Tôi đã ngỡ rằng mình đã tìm thấy phép màu của đời mình.
Hà Quang Hiển trong tình yêu hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh lùng của anh.
Anh dịu dàng, chu đáo và vô cùng tinh tế.
Anh nhớ tất cả những món tôi thích ăn, nhớ rằng tôi không ăn được hành và ghét vị rau mùi.
Anh sẽ đích thân xuống bếp nấu cho tôi món canh gà mà tôi thích nhất, kiên nhẫn gỡ từng miếng xương cá cho tôi.
Khi tôi bị bệnh, anh sẽ lo lắng đến mức cả đêm không ngủ, tự tay đút cho tôi từng thìa cháo.
Tôi cứ ngỡ rằng, sự kiên trì của mình cuối cùng đã được đền đáp.
Cho đến một lần, tôi bị ngất xỉu vì bệnh tim tái phát. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Hà Quang Hiển đã nắm chặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy.
"Trinh, chúng ta kết hôn đi."
Giây phút đó, tôi đã hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị xuất viện, một cô gái trẻ với vẻ ngoài trong sáng, đáng yêu đã xuất hiện.
"Anh Hiển, em về rồi đây."
Đó là Hà Thụy Miên, em gái nuôi của Hà Quang Hiển, người mà tôi chỉ từng nghe danh. Cô ta lớn lên cùng anh từ nhỏ, được cả gia đình họ Hà cưng chiều như công chúa.
Sự xuất hiện của cô ta đã phá vỡ tất cả.
Tại một sự kiện của công ty, Thụy Miên vô tình bị trẹo chân.
Hà Quang Hiển, người đang đứng cạnh tôi, đã không một chút do dự mà lao đến, bế thốc cô ta lên trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Anh bế cô ta, cẩn thận đặt lên ghế, lo lắng hỏi han, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và xót xa mà tôi chưa từng thấy.
Khoảnh khắc đó, tôi đứng chết lặng giữa đám đông, cảm giác như mình là người thừa.
Hóa ra, sự dịu dàng của anh không phải chỉ dành cho riêng tôi.
Trái tim tôi như bị một tảng đá đè nặng, vỡ tan thành từng mảnh.
Sau sự cố đó, Thụy Miên được điều chuyển đến làm thư ký riêng cho Hà Quang Hiển.
Và rồi, ngay trước ngày cưới của chúng tôi, tôi đã bắt gặp họ trong phòng làm việc của anh.
Thụy Miên đang ngồi trên đùi Hà Quang Hiển, hai tay ôm lấy cổ anh, tư thế vô cùng thân mật.
Nhìn thấy tôi, cô ta không hề tỏ ra bối rối, ngược lại còn cười một cách ngây thơ.
"Chị Trinh, anh Hiển nói vai em bị mỏi, anh ấy giúp em xoa bóp thôi mà."