Tuyệt vọng, tôi quyết định kết thúc tất cả. Tôi đến bệnh viện, bình tĩnh nói với bác sĩ:
"Tôi muốn bỏ đứa bé này."
Chương 1
Lê Hà Thanh POV:
Cái tát của tôi giáng xuống mặt Đoan Mai Thảo vang lên chát chúa giữa bữa tiệc xa hoa, khiến cả khán phòng đang ồn ào bỗng chốc im lặng như tờ.
"Cô im miệng!" Tôi gầm lên, bàn tay vẫn còn ran rát.
Trang Lợi, người chồng mà tôi đã yêu suốt mười năm, người đàn ông mà cả Sài Gòn này đều biết là yêu chiều vợ đến tận trời, lại đang đứng đó, cau mày nhìn tôi.
Không phải nhìn tôi với sự lo lắng hay bảo vệ, mà là với sự tức giận và chán ghét.
Anh ta bước nhanh tới, không phải để đỡ lấy tôi, mà là để ôm Đoan Mai Thảo vào lòng, người phụ nữ đang run rẩy, nước mắt lưng tròng, một bên má đã sưng đỏ.
"Em có sao không?" Giọng Trang Lợi dịu dàng, đầy vẻ xót xa.
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Tôi đang mang thai đứa con của anh ta được bốn tháng, nhưng anh ta lại đang lo lắng cho một người phụ nữ khác.
"Lê Hà Thanh, cô điên rồi sao?" Trang Lợi quay lại, ánh mắt sắc như dao găm thẳng vào tôi. "Quỳ xuống xin lỗi Thảo ngay!"
Tôi sững sờ. Anh ta bắt tôi, người vợ hợp pháp của anh ta, quỳ xuống xin lỗi một tiểu tam?
"Trang Lợi, anh nói gì vậy? Cô ta mới là người gây sự trước!" Tôi cố gắng giải thích, nhưng giọng nói run rẩy đã tố cáo sự yếu đuối của tôi.
"Tôi không muốn nghe." Anh ta lạnh lùng cắt lời, rồi ra lệnh cho hai vệ sĩ đứng gần đó. "Đưa phu nhân về kho, không có lệnh của tôi, không được cho ra ngoài."
Kho hàng.
Đó là một nơi tối tăm, ẩm ướt trong căn biệt thự của chúng tôi, nơi tôi sợ hãi nhất.
"Không… Trang Lợi, đừng làm vậy…" Tôi hoảng sợ lùi lại, tay vô thức ôm lấy bụng. "Con của chúng ta… con sẽ sợ."
Trang Lợi nhếch môi cười một cách tàn nhẫn, một nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy trong suốt mười năm qua.
Anh ta bước tới gần, cúi xuống, ghé sát vào bụng tôi và nói bằng một giọng điệu ghê rợn, "Con yêu, con phải học cách ngoan ngoãn từ trong bụng mẹ. Mẹ con không nghe lời, nên phải bị phạt. Con thấy không?"
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Đây không phải là Trang Lợi mà tôi biết.
Tuyệt vọng, tôi nắm lấy tay áo anh ta, nức nở, "Lợi, em xin anh… hãy nhìn con của chúng ta… Anh đã từng mong chờ nó đến thế nào mà?"
Anh ta hất tay tôi ra một cách phũ phàng.
"Vậy sao cô không nghĩ đến con khi ra tay đánh Thảo?" Anh ta lạnh lùng hỏi ngược lại, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
Câu hỏi của anh ta như một nhát dao cuối cùng, đâm nát trái tim vốn đã tan vỡ của tôi.
Tôi khuỵu xuống sàn, sức lực như bị rút cạn.
Trang Lợi không thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa. Anh ta bế ngang Đoan Mai Thảo lên, người phụ nữ kia còn quay lại nhìn tôi với một nụ cười đắc thắng, rồi cả hai biến mất sau cánh cửa.
Tôi ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt cứ thế vô thức chảy dài.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?
Trang Lợi, người chồng mà tôi đã yêu từ thời đại học.
Anh là ông trùm bất động sản nổi tiếng của Sài Gòn, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trang thị hùng mạnh.
Mối tình của chúng tôi kéo dài suốt mười năm, từ những ngày tháng ngây ngô trong sân trường đại học cho đến một cuộc hôn nhân cổ tích mà mọi cô gái đều ao ước.
Anh nổi tiếng khắp giới thượng lưu là người chồng tận tụy và yêu chiều vợ nhất.
Tôi nhớ, anh chưa bao giờ để tôi phải bóc một con tôm, chưa bao giờ để tôi phải đi bộ quá lâu vì sợ tôi mỏi chân.
Anh nhớ tất cả những món tôi thích ăn, nhớ cả chu kỳ kinh nguyệt của tôi để chuẩn bị sẵn nước gừng và túi chườm nóng.
Để cưới tôi, một cô gái có xuất thân bình thường, anh đã bất chấp sự phản đối kịch liệt của gia đình.
Anh thậm chí còn chấp nhận "hình phạt gia tộc" khắc nghiệt nhất: bị cắt đứt toàn bộ tài chính, phải tay trắng bắt đầu lại từ đầu.
Ngày đó, anh nắm tay tôi, ánh mắt kiên định, "Hà Thanh, chỉ cần có em, anh có thể từ bỏ tất cả."
Ngày cầu hôn, anh đã bao trọn tòa nhà cao nhất thành phố, dùng hàng ngàn chiếc drone xếp thành dòng chữ "Hà Thanh, gả cho anh nhé?" .
Khi tôi gật đầu, anh đã khóc như một đứa trẻ, ôm chặt tôi và nói, "Cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh một mái nhà."
Tất cả mọi người đều nói tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, đã cứu cả dải ngân hà trong kiếp trước mới có được tình yêu của Trang Lợi.
Tôi cũng đã từng tin là như vậy.
Cho đến khi Đoan Mai Thảo xuất hiện.
Cô ta là một hot girl mạng mới nổi, xinh đẹp, quyến rũ và đầy tham vọng.
Lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của cô ta là qua một bài báo lá cải.
Cô ta công khai tuyên bố trước truyền thông: "Mục tiêu tiếp theo của tôi là chinh phục Trang Lợi."
Cả giới thượng lưu Sài Gòn đều được một phen chấn động. Mọi người đều coi đó là một trò cười.
Bạn thân của tôi, An Nhiên, đã lo lắng gọi cho tôi, "Thanh, cậu phải cẩn thận với con nhỏ đó. Nhìn nó không phải dạng vừa đâu."
Lúc đó, tôi chỉ cười trừ.
Tôi tin vào tình yêu mười năm của chúng tôi. Tôi tin vào người đàn ông đã vì tôi mà chống lại cả thế giới.
Tôi tin rằng không có bất cứ ai có thể xen vào giữa chúng tôi.
Nhưng tôi đã sai.
Lần thứ hai tôi nghe đến cái tên Đoan Mai Thảo, là khi tôi vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của Trang Lợi.
Anh ta đang say sưa ngắm một đoạn video ngắn. Trong video, Đoan Mai Thảo mặc một bộ váy mỏng tang, uốn éo theo điệu nhạc khêu gợi, ánh mắt lả lơi như đang mời gọi.
Cảnh tượng đó như một cú giáng mạnh vào đầu tôi. Bụng dưới của tôi co thắt lại một cách đau đớn.
Tôi đã chất vấn anh ta.
Lần đầu tiên sau mười năm, chúng tôi đã cãi nhau.
Anh ta ôm tôi vào lòng, giải thích rằng đó chỉ là sự tò mò nhất thời.
"Anh cũng không hiểu sao nữa, Thanh à," anh ta nói, giọng đầy vẻ bối rối, "Anh chỉ cảm thấy cô ta có một sức hút kỳ lạ, khiến anh không thể không chú ý."
Anh ta hứa sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta nữa, sẽ chặn tất cả mọi thứ liên quan đến cô ta.
"Anh chỉ yêu mình em và con thôi, Hà Thanh. Tin anh."
Vì tình yêu mười năm, vì đứa con trong bụng, tôi đã chọn tin anh ta.
Nhưng cái gọi là "xử lý" của anh ta, lại là công khai đưa Đoan Mai Thảo đến các bữa tiệc, giới thiệu cô ta với bạn bè của anh ta.
Anh ta đứng bên cạnh cô ta, còn tôi, người vợ hợp pháp, lại trở thành một kẻ thừa thãi đáng xấu hổ.
Đêm đó, tôi đã không thể chịu đựng được nữa.
"Chúng ta ly thân đi, Trang Lợi." Tôi nói, giọng nghẹn lại.
Anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, sự dịu dàng biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
"Cô nói lại lần nữa xem?" Anh ta gằn giọng, "Lê Hà Thanh, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."
Những lời nói của anh ta như những mũi kim vô hình, đâm sâu vào trái tim tôi.
Sự khiêu khích không chỉ dừng lại ở đó.
Ngày hôm sau, Đoan Mai Thảo đã chủ động tìm đến tôi.
Cô ta ngồi đối diện tôi trong quán cà phê, nụ cười đầy vẻ khiêu khích.
"Chị Lê Hà Thanh, chị biết không, điểm hảo cảm của anh Lợi dành cho tôi đã lên đến 85% rồi đấy." Cô ta giơ điện thoại lên, trên màn hình là một ứng dụng kỳ lạ với một thanh tiến trình gần đầy.
"Chẳng bao lâu nữa, con số đó sẽ là 100%. Đến lúc đó, vị trí Trang phu nhân này, chị nên tự giác nhường lại thì hơn."
Cô ta còn cười cợt nói, "À, mà chị có thai thì sao chứ? Chỉ cần tôi muốn, anh Lợi sẽ sẵn sàng để chị phá bỏ nó đi. Cả cái nhà này, cả anh Lợi, cả đứa con trong bụng chị, sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi."
Sự kiên nhẫn của tôi đã đi đến giới hạn.
Tôi đã không thể kiềm chế được nữa và vung tay tát cô ta.
Và kết quả là, tôi bị chính chồng mình trừng phạt một cách tàn nhẫn.
Tôi bị vệ sĩ lôi đi như một con vật, nhốt vào trong nhà kho tối tăm.
Không khí ẩm mốc và mùi bụi bặm xộc vào mũi khiến tôi ho sặc sụa.
Tôi ngồi co ro trong góc, bóng tối bao trùm lấy tôi.
Mọi thứ từng là niềm tự hào, là hạnh phúc của tôi, giờ đây đã vỡ tan thành từng mảnh.
Vài ngày sau, khi tôi được thả ra, người gầy rộc và xanh xao, Trang Lợi không hề hỏi han một lời.
Anh ta bận rộn đưa Đoan Mai Thảo đi mua sắm, du lịch.
Họ công khai xuất hiện trên các mặt báo, trông như một cặp đôi hạnh phúc.
Còn tôi, tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn từ xa.
Rồi một ngày, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ.
Đó là một tấm ảnh.
Trong ảnh, Trang Lợi đang ngủ say, và Đoan Mai Thảo đang rúc vào lòng anh ta, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh.
Bên dưới là dòng chữ: "Chị thấy không? Anh Lợi yêu tôi đến nhường nào. Chị nên biết điều mà rút lui đi."
Tôi nhìn vào đôi mắt của Trang Lợi trong tấm ảnh, đôi mắt từng chỉ chứa đựng hình bóng của tôi, nay lại đang nhìn người phụ nữ khác với sự dịu dàng và say đắm.
Một sự khác biệt trời vực.
Tôi quyết định, đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Tôi gửi đơn ly hôn đã soạn sẵn cho anh ta qua email.
Sau đó, tôi gọi cho Đoan Mai Thảo.
"Cô muốn có được Trang Lợi, đúng không? Giúp tôi một việc, tôi sẽ để anh ta ký vào đơn ly hôn."
Tôi biết cô ta sẽ không từ chối.
Ngày hôm sau, tôi đặt một chuyến bay sớm nhất đến Đà Lạt, nơi tôi và anh ta đã từng có những kỷ niệm đẹp nhất.
Tôi cần một nơi để chữa lành vết thương lòng.
Trước khi rời đi, tôi đến bệnh viện.
"Tôi muốn bỏ đứa bé này." Tôi nói với bác sĩ, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.