Thậm chí, chỉ vì một giọt nước mắt của cô ta, anh đã đẩy tôi ngã, khiến đầu tôi đập mạnh vào thành giường, máu chảy không ngừng.
Hóa ra, tôi chỉ là một kẻ thay thế. Tình yêu của tôi, trong mắt anh, rẻ mạt đến nực cười.
Vào ngày hợp đồng kết thúc, tôi bình tĩnh ký vào đơn ly hôn, đặt nó lên bàn cùng với tấm chi phiếu anh ta dùng để sỉ nhục tôi. Lần này, tôi sẽ không quay đầu lại.
Chương 1
Quyền Ánh Thư POV:
Chỉ còn ba ngày nữa, bản hợp đồng hôn nhân kéo dài hai năm của tôi và Trương Hải Nguyên sẽ chính thức hết hiệu lực.
Hôm nay, luật sư đã gọi điện để xác nhận lần cuối.
"Thưa cô Quyền, mọi thủ tục đã được hoàn tất. Đúng 9 giờ sáng ngày kia, cô chỉ cần đến sở dân chính ký tên là có thể khôi phục lại tình trạng độc thân."
"Tôi biết rồi." Tôi bình tĩnh đáp, ngón tay vô thức miết nhẹ lên viền cuốn lịch bàn.
Ngày tự do đang đếm ngược.
Tôi đặt điện thoại xuống, ánh mắt rơi vào khung ảnh trên bàn làm việc. Đó là bức ảnh cưới duy nhất của chúng tôi, một bức ảnh chụp để đối phó với truyền thông.
Trong ảnh, anh mặc bộ vest được cắt may tinh xảo, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm không hề nhìn vào ống kính mà lại nhìn ra một khoảng không vô định. Ánh mắt đó, dù đã hai năm trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên được sự xa cách và thờ ơ ẩn chứa bên trong.
Còn tôi, trong bộ váy cưới trắng tinh, gượng gạo nở một nụ cười, đôi mắt cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm từ người đàn ông bên cạnh, nhưng đáp lại chỉ là sự trống rỗng.
Trương Hải Nguyên, hai năm qua, tôi đã cố gắng biết bao nhiêu để sưởi ấm trái tim anh.
Nhưng có lẽ, tôi đã sai ngay từ đầu.
"Rầm!"
Tiếng cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra khiến tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Trương Hải Nguyên trở về, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Anh cởi chiếc áo khoác ngoài đưa cho tôi, giọng nói không một chút cảm xúc: "Pha cho tôi một tách trà gừng."
Tôi im lặng nhận lấy chiếc áo khoác, động tác thành thạo treo nó lên giá. Hai năm qua, việc chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh đã trở thành một thói quen ăn sâu vào máu thịt.
Anh ngồi xuống ghế sofa, vắt chéo chân, ánh mắt lướt qua tôi. "Cuối tuần này có một bữa tiệc thương mại, cô chuẩn bị đi cùng tôi."
Tôi dừng tay, hơi ấm từ tách trà vừa pha lan tỏa trong lòng bàn tay. "Tôi không đi."
Anh nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của tôi. "Tại sao? Lại muốn ở nhà vẽ mấy thứ vô dụng đó à?"
Tôi nắm chặt tách trà, im lặng không đáp.
Anh dường như hiểu lầm sự im lặng của tôi. Anh cười khẩy, một nụ cười mang theo sự chế giễu quen thuộc. "Hay là vì Châu Châu sắp về nước, nên cô không vui?"
Giang Minh Châu.
Cái tên này, giống như một bàn tay vô hình, bóp nghẹt lấy trái tim tôi, khiến nó đau đớn đến co thắt.
Tôi vẫn nhớ như in đêm tân hôn hai năm trước, cũng trong căn phòng này. Anh đứng bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn và cô độc. Anh không hề quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng.
"Quyền Ánh Thư, cô nên biết rõ vị trí của mình. Cuộc hôn nhân này chỉ là một giao dịch. Trái tim tôi, trước đây, bây giờ và cả sau này, chỉ có một mình Giang Minh Châu."
Anh nói, "Hai năm, ngay khi hợp đồng kết thúc, chúng ta sẽ ly hôn. Trong hai năm này, đừng mong đợi bất cứ điều gì từ tôi."
Lúc đó, tôi ngây thơ tin rằng hai năm là đủ dài để thay đổi một người.
Nhưng tôi đã nhầm.
Ngay sau đám cưới không lâu, Giang Minh Châu đột ngột ra nước ngoài. Không một lời từ biệt. Trương Hải Nguyên gần như phát điên. Anh uống rượu say mỗi đêm, đập phá mọi thứ trong tầm mắt.
Có một đêm, anh say đến mức không còn tỉnh táo. Anh trở về, cả người nồng nặc mùi rượu, đẩy tôi ngã xuống giường. Trong cơn mơ màng, anh gọi tên một người khác.
"Châu Châu... đừng đi..."
Đêm đó, anh đã chiếm lấy tôi. Nhưng trong suốt quá trình, từ đầu đến cuối, anh chỉ gọi tên cô ấy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Dấu vết hoan ái trên cơ thể nhắc nhở tôi về sự thật tàn nhẫn đêm qua. Anh không hề nhắc đến chuyện đó, xem như chưa từng xảy ra.
Từ sau khi Giang Minh Châu rời đi, anh bắt đầu đối xử với tôi dịu dàng hơn một chút. Anh sẽ về nhà ăn cơm, sẽ thỉnh thoảng hỏi han công việc của tôi, thậm chí còn tặng tôi vài món quà đắt tiền trong những dịp lễ.
Những hành động đó, giống như những liều thuốc phiện ngọt ngào, khiến tôi chìm đắm trong ảo tưởng. Tôi đã từng nghĩ rằng, sự tận tụy và kiên nhẫn của mình cuối cùng cũng đã có kết quả.
Cho đến khi, Giang Minh Châu trở về.
Mọi ảo tưởng của tôi đều tan thành mây khói. Anh gần như ngay lập tức bỏ rơi tôi, chạy về phía cô ấy, giống như một chú chó trung thành tìm lại được chủ nhân. Mọi sự dịu dàng anh dành cho tôi trong suốt thời gian qua, hóa ra chỉ là vì tôi là một sự thay thế tạm thời.
Bây giờ, anh lại nhắc đến cô ấy, như một cách để nhắc nhở tôi về vị trí đáng thương của mình.
"Sao không nói gì?" Giọng nói của Trương Hải Nguyên kéo tôi về thực tại, sự thiếu kiên nhẫn trong đó ngày càng rõ ràng. "Cô không muốn đi, cũng được thôi."
Điện thoại của anh reo lên. Anh nhìn vào màn hình, và trong một khoảnh khắc, sự lạnh lùng trên gương mặt anh tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được.
"Châu Châu à?"
Anh đứng dậy, bước nhanh ra ban công, giọng nói cố gắng đè nén sự phấn khích. "Em về rồi sao?... Đang ở đâu?... Được, anh đến ngay."
Anh cúp máy, vội vã khoác lại chiếc áo vest, thậm chí không thèm nhìn tôi một cái. Khi lướt qua tôi, anh vô tình va mạnh vào vai tôi.
Tách trà nóng trên tay tôi đổ ra, nước trà nóng bỏng bắn lên mu bàn tay, một mảng da đỏ ửng lên ngay lập tức.
"A..." Tôi khẽ kêu lên vì đau.
Nhưng anh không hề dừng lại, bóng lưng vội vã của anh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Tôi nhìn mu bàn tay đỏ rát, rồi lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Trái tim tôi, cũng giống như mu bàn tay này, nóng rát và đau đớn.
Tôi lặng lẽ đi vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, để dòng nước xối lên vết bỏng. Cảm giác đau đớn dịu đi một chút, nhưng nỗi đau trong lòng lại càng thêm rõ rệt.
Điện thoại của tôi rung lên. Là Trương Hải Nguyên.
Tôi do dự một lúc rồi cũng bắt máy.
"Đến bệnh viện trung tâm ngay." Giọng anh ra lệnh, không có một lời giải thích.
Tôi chưa kịp hỏi lý do, anh đã cúp máy.
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc và tổn thương, tôi vẫn thay quần áo và lái xe đến bệnh viện. Có lẽ, trong sâu thẳm, tôi vẫn còn một tia hy vọng mong manh.
Khi tôi đến hành lang khoa cấp cứu, tôi nhìn thấy một cảnh tượng khiến trái tim mình hoàn toàn vỡ nát.
Trương Hải Nguyên đang ôm chặt Giang Minh Châu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cô ấy. Gương mặt anh đầy vẻ lo lắng và xót xa.
Giang Minh Châu tựa đầu vào ngực anh, khóc nức nở. "Hải Nguyên, em sợ lắm... Em trai em... nó..."
"Không sao đâu, có anh ở đây rồi." Trương Hải Nguyên dịu dàng an ủi.
Tôi đứng như trời trồng ở cuối hành lang, cảm thấy mình thật thừa thãi và nực cười.
Lúc này, Trương Hải Nguyên mới nhìn thấy tôi. Anh buông Giang Minh Châu ra, bước về phía tôi, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Em trai của Châu Châu bị tai nạn xe, cần truyền máu gấp. Nó thuộc nhóm máu hiếm Rh-, cả bệnh viện không có đủ máu dự trữ."
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi. "Cô cũng là nhóm máu Rh-, đúng không?"
Tôi sững người.
Anh ta gọi tôi đến đây, không phải vì lo lắng cho vết bỏng của tôi, mà là vì máu của tôi.
"Anh muốn tôi... hiến máu?" Giọng tôi run rẩy.
"Không phải hiến máu." Anh nói, giọng điệu không cho phép từ chối. "Là hiến tủy. Các bác sĩ nói rằng ca phẫu thuật của thằng bé rất phức tạp, cần ghép tủy để tăng cơ hội sống sót."
Anh ta nói "thằng bé" một cách tự nhiên, như thể đó là em trai của chính anh ta.
"Các bác sĩ đã kiểm tra, tủy của tôi hoàn toàn tương thích." Trương Hải Nguyên tuyên bố, như thể đó là một niềm vinh dự. "Tôi sẽ hiến tủy cho nó."
Tôi nhìn anh, không thể tin vào tai mình. "Hiến tủy? Hải Nguyên, anh có biết điều đó nguy hiểm thế nào không?"
"Chỉ cần có thể cứu được em trai của Châu Châu, nguy hiểm một chút cũng đáng." Anh ngắt lời tôi, sự kiên quyết trong mắt anh khiến tôi lạnh sống lưng.
Anh lấy ra một tập tài liệu từ trong túi. "Đây là giấy đồng ý phẫu thuật. Vì tôi là người đã kết hôn, nên cần có chữ ký của người phối ngẫu."
Anh đưa cây bút cho tôi. "Ký đi."
Người phối ngẫu.
Thật trớ trêu làm sao. Anh ta chỉ nhớ đến thân phận này của tôi khi cần tôi làm một việc gì đó cho người phụ nữ anh ta yêu.
Tôi nhìn vào tờ giấy, rồi lại nhìn anh, nhìn Giang Minh Châu đang đứng cách đó không xa, ánh mắt đầy khiêu khích.
Tôi biết, mình không có quyền từ chối.
Tôi run rẩy cầm lấy cây bút, từng nét chữ như khắc sâu vào tim. Quyền Ánh Thư. Ba chữ này, vào lúc này, sao lại nặng nề đến thế.
Khi tôi ký xong, Trương Hải Nguyên lập tức giật lấy tờ giấy, không một lời cảm ơn, quay người bước về phía phòng phẫu thuật.
Khi anh đi ngang qua Giang Minh Châu, cô ta níu tay anh lại, giọng nũng nịu. "Hải Nguyên, em lo cho anh lắm."
"Đừng lo, anh sẽ không sao đâu." Anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp mà tôi chưa bao giờ nhận được.
Anh sắp bước vào phòng phẫu thuật, tôi bất giác gọi tên anh. "Hải Nguyên!"
Anh dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng. "Chuyện gì?"
"Anh... phải bình an trở về." Lời nói nghẹn lại trong cổ họng tôi.
Anh chỉ nhếch mép cười nhạt, rồi quay lưng bước vào trong.
Cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ đóng lại, ngăn cách hai thế giới.
Đèn trên cửa bật sáng, hai chữ "Đang phẫu thuật" màu đỏ chói mắt như máu.
Cuối cùng, tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt lã chã rơi.
Tôi đã hiểu rồi.
Trong trái tim Trương Hải Nguyên, tình yêu anh dành cho Giang Minh Châu có thể vượt qua cả sự sống và cái chết.
Còn tôi, ngay cả một chút lo lắng của anh, cũng là một điều xa xỉ.