Tình yêu hai mươi năm tan thành mây khói. Tôi quyết định bán căn nhà tân hôn, hủy bỏ hôn ước. Vào ngày cưới, tôi mặc váy cô dâu, gả cho kẻ thù không đội trời chung của anh ta.
Chương 1
Nguyễn Thiên Kim POV:
Tôi từng nghĩ tình yêu hai mươi năm của chúng tôi sẽ kết thúc bằng một đám cưới thế kỷ, trong sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Nhưng không.
Nó chết vào đêm đính hôn của chính mình, dưới một mảnh vỡ chai rượu kề sát cổ. Máu tươi từ từ rỉ ra, lạnh lẽo, hệt như trái tim tôi lúc này.
Người đàn ông tôi yêu từ thuở thiếu thời, vị hôn phu của tôi, Mạc An, đang dùng chính mảnh vỡ sắc nhọn ấy để uy hiếp tôi.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, đầy tơ máu, giọng nói gằn lên từng chữ, khàn đặc như tiếng quỷ dữ từ địa ngục.
"Nguyễn Thiên Kim, tôi hỏi cô lần cuối, cô giấu Hoàng My My ở đâu?"
Hoàng My My.
Cái tên này, giống như một lời nguyền rủa, đã hai lần xuất hiện trong cuộc đời tôi và Mạc An.
Lần đầu tiên Mạc An ngoại tình, là với một người mẫu trẻ. Anh ta quỳ dưới chân tôi, khóc lóc thảm thiết, nói rằng đó là một sai lầm do say rượu. Anh ta nói yêu tôi, chỉ yêu một mình tôi.
Nhìn dáng vẻ hối hận của người đàn ông đã cùng mình lớn lên, trái tim tôi mềm nhũn. Hai mươi năm tình cảm, sao có thể vì một lần sai lầm mà vứt bỏ?
Tôi đã tha thứ.
Nhưng lòng bao dung của tôi chỉ đổi lại sự phản bội lần thứ hai, tàn nhẫn hơn, đau đớn hơn.
Anh ta làm một thực tập sinh tên Hoàng My My có thai.
Khi tôi phát hiện ra, anh ta lại dùng lý do cũ rích đó để biện minh. Anh ta nói mình bị gài bẫy, bị bỏ thuốc trong một bữa tiệc. Anh ta nói người anh ta nhận nhầm là tôi.
Nực cười làm sao.
Lần đó, tôi đã thực sự nổi giận. Nhưng vì tình yêu mù quáng, vì cuộc hôn nhân thương mại sắp đặt giữa hai gia tộc, tôi vẫn chọn cách dọn dẹp mớ hỗn độn cho anh ta.
Tôi cho Hoàng My My một số tiền lớn, sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài du học, yêu cầu cô ta không bao giờ được xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.
Tôi đã nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết. Tôi đã nghĩ mình có thể nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục cuộc hôn nhân này.
Nhưng tôi đã sai.
Sai lầm lớn nhất của tôi là đã đánh giá quá thấp sự trơ trẽn của Mạc An và đánh giá quá cao tình yêu mà anh ta dành cho tôi.
Đêm nay, tại tiệc đính hôn của chúng tôi, trước mặt hàng trăm khách mời, anh ta đã vì một người phụ nữ khác mà chĩa vũ khí vào tôi.
Tình yêu? Có lẽ nó chưa bao giờ tồn tại.
"Ở đâu?" Mạc An gầm lên, mảnh vỡ trên tay anh ta ấn sâu hơn một chút.
Cơn đau nhói từ cổ truyền đến, nhưng nó không thể nào sánh được với cơn đau đang xé nát trái tim tôi.
"Anh muốn tìm cô ta để làm gì? Để chịu trách nhiệm sao?" Tôi hỏi, giọng bình thản đến lạ.
"Phải!" Anh ta không chút do dự. "Cô ấy đang mang thai con của tôi! Nguyễn Thiên Kim, cô độc ác vừa thôi! Cô ấy có tội tình gì chứ?"
"Cô ta có tội tình gì?" Tôi bật cười, tiếng cười nghe sao mà chua chát, thê lương. "Vậy còn tôi thì sao? Mạc An, tôi là vị hôn thê của anh. Đêm nay là tiệc đính hôn của chúng ta."
"Tôi biết!" Anh ta gào lên, sự tức giận trong mắt anh ta được thay thế bằng một tia rối loạn. "Kim, anh xin lỗi. Lần này thật sự là tai nạn. Anh bị người ta gài bẫy. Anh chỉ coi cô ta là em thôi. Em tha thứ cho anh lần này nữa được không?"
Lại là những lời cầu xin quen thuộc. Lại là những giọt nước mắt cá sấu.
Nhưng lần này, tôi không còn tin nữa.
"Anh muốn tôi tha thứ? Được thôi." Tôi nói. "Vậy còn đứa bé trong bụng cô ta thì sao?"
Mạc An sững người. Anh ta nhìn tôi, trong mắt ánh lên một tia hy vọng điên rồ.
"Kim, hay là... hay là chúng ta nhận nuôi đứa bé đó? Anh hứa, sau khi nó được sinh ra, Hoàng My My sẽ biến mất vĩnh viễn. Đứa bé sẽ chỉ biết em là mẹ của nó. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi nấng nó, được không?"
Một sự sỉ nhục không thể tả thành lời.
Anh ta muốn tôi phải nuôi con của anh ta và tình nhân? Mỗi ngày nhìn thấy nó, để nó nhắc nhở tôi về sự phản bội ghê tởm này?
Anh ta nghĩ tôi là ai? Một vị thánh nữ không có cảm xúc, không biết đau ư?
"Mạc An, anh điên rồi." Tôi nói, từng chữ một.
Mảnh thủy tinh sắc lẹm cứa vào da thịt tôi, máu chảy ra ngày một nhiều, thấm ướt cả vạt váy dạ hội trắng muốt.
Cảm giác đau đớn thể xác khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Hai mươi năm yêu một kẻ cặn bã. Hai mươi năm vì anh ta mà từ bỏ lòng kiêu hãnh của mình.
Đủ rồi.
Thật sự đủ rồi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt từng là cả thế giới của tôi, và nở một nụ cười.
Một nụ cười rạng rỡ nhưng lạnh lẽo đến tận xương tủy.
"Anh muốn biết cô ta ở đâu, đúng không?"
Anh ta gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy mong chờ.
"Cô ta đang ở trên một chuyến bay đến Mỹ. Chuyến bay cất cánh cách đây ba mươi phút. Nếu bây giờ anh đuổi theo, có lẽ vẫn còn kịp."
Nói xong, tôi cảm nhận được bàn tay đang giữ chặt mình buông lỏng.
Mạc An vứt mảnh vỡ xuống đất, không thèm nhìn tôi lấy một cái, lao ra khỏi phòng tiệc như một kẻ điên.
Tiếng "loảng xoảng" của mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống sàn đá cẩm thạch, cũng giống như tiếng trái tim tôi vỡ tan tành.
Căn phòng tiệc xa hoa chìm trong im lặng chết chóc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, kẻ bị bỏ rơi ngay trong lễ đính hôn của mình.
Tôi đứng đó, giữa vũng máu của chính mình, cảm thấy một sự trống rỗng đến đáng sợ.
Tình yêu đã chết.
Từ giờ phút này, Nguyễn Thiên Kim tôi, sẽ không còn yêu Mạc An nữa.
Sự sụp đổ chỉ kéo dài vài giây. Tôi run rẩy rút điện thoại ra khỏi túi xách, những ngón tay dính đầy máu tìm kiếm một số điện thoại đã lâu không liên lạc.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nam trầm ấm, mang theo ý cười quen thuộc vang lên.
"Sao nào, đại tiểu thư nhà họ Nguyễn, đối thủ không đội trời chung của tôi, cuối cùng cũng nhớ tới tôi rồi à? Tôi đã nói rồi, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị tên Mạc An đó làm cho tức chết mà."
Giọng nói của Đình Nhân Văn, người thừa kế tập đoàn Đình Thị, đối thủ lớn nhất của Mạc An trên thương trường.
Cũng là người đàn ông đã từng nói với tôi rằng, Mạc An không xứng với tôi.
Lúc đó tôi chỉ cười nhạt, cho rằng anh ta đang cố chia rẽ chúng tôi.
Bây giờ nghĩ lại, tôi mới thấy mình ngu ngốc đến mức nào.
"Đình Nhân Văn," tôi run rẩy gọi tên anh, giọng nói vỡ vụn. "Anh nói đúng rồi."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
"Anh... còn có thể giúp tôi được không?"
---