Chưa dừng lại ở đó, cô ta còn cố tình làm vỡ kỷ vật duy nhất cha để lại cho tôi, rồi vu khống tôi đẩy cô ta ngã.
Trịnh Gia Khải không cho tôi một cơ hội giải thích. Anh ta công khai gọi tôi là "người giúp việc", rồi nhốt tôi vào tầng hầm lạnh lẽo trong một đêm mưa bão.
Tình yêu và lòng tự trọng của tôi đã chết trong đêm đó. Hóa ra bốn năm qua, tôi chỉ là một kẻ thế thân.
Ngày tôi rời đi, cũng là sinh nhật anh. Tôi gửi cho anh tin nhắn cuối cùng: "Trịnh Gia Khải, chúng ta kết thúc rồi."
Chương 1
Lê Nhã Uyên POV:
Năm mười tám tuổi, khi tôi ký vào bản hợp đồng bán đi bốn năm thanh xuân của mình, tôi đã tự nhủ đó là vì ca phẫu thuật ghép tim của em trai. Nhưng Trịnh Gia Khải, người đàn ông mua tôi, đã dùng sự cưng chiều để dệt nên một giấc mộng, khiến tôi lầm tưởng rằng đó là tình yêu.
Bốn năm. Bốn năm dài đằng đẵng, đủ để một sinh viên kiến trúc tài năng như tôi chôn vùi ước mơ dưới những món quà xa xỉ và những lời hứa hẹn ngọt ngào.
Trịnh Gia Khải, chủ tịch tập đoàn bất động sản GK, một tài phiệt lớn hơn tôi mười tuổi. Trên thương trường, anh là một con sói lạnh lùng, tàn nhẫn. Nhưng với tôi, anh lại là một người tình hoàn hảo đến không tưởng.
Khi biết tôi thích ăn chè ở một quán nhỏ ven đường, anh không ngần ngại mua lại cả quán chè đó, chỉ để nó phục vụ riêng cho tôi mỗi khi tôi muốn.
Khi tôi bị sốt xuất huyết, nằm một mình trong căn phòng trọ chật hẹp, anh đã hủy một hợp đồng lớn ở Singapore, bay về trong đêm chỉ để chăm sóc tôi. Anh tự tay lau người, đút cho tôi từng thìa cháo, ánh mắt đầy xót xa.
Vào sinh nhật tôi, anh đưa tôi đi du thuyền riêng ở Vịnh Hạ Long, chỉ để tôi được ngắm những con sinh vật phù du phát quang lấp lánh như dải ngân hà dưới mặt nước. Dưới bầu trời đầy sao, anh ôm tôi vào lòng và hứa, "Sau này, mỗi năm sinh nhật em, anh đều sẽ ở bên cạnh em."
Tôi đã tin. Tin một cách ngu ngốc và mù quáng. Tôi đã nghĩ rằng mình là người đặc biệt, là người duy nhất có thể khiến tảng băng như Trịnh Gia Khải tan chảy.
Cho đến một ngày, Phạm Đông Anh trở về.
Cô ta là bạn gái cũ của anh, là "bạch nguyệt quang" trong lòng anh mà tôi chưa từng được biết đến.
Cô ta hẹn gặp tôi ở một quán cà phê sang trọng, nơi mà trước đây Trịnh Gia Khải thường đưa tôi đến.
"Cô Lê, chào cô."
Phạm Đông Anh ngồi đối diện tôi, nụ cười trên môi kiêu ngạo và đầy vẻ chế giễu. Cô ta mặc một chiếc váy hàng hiệu mà tôi chỉ dám nhìn qua tạp chí, khí chất toát ra từ cô ta là thứ mà tôi có cố gắng cả đời cũng không thể có được.
"Chào cô Phạm." Tôi nắm chặt quai túi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tôi nghe nói Gia Khải rất cưng chiều cô?" Cô ta khuấy ly cà phê, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy gai góc. "Mua cho cô cả một quán chè, vì cô bị sốt mà bỏ cả hợp đồng, còn đưa cô đi ngắm sinh vật phù du nữa. Lãng mạn thật đấy."
Mỗi một câu cô ta nói ra, trái tim tôi lại thắt lại một chút. Làm sao cô ta biết được những chuyện này?
"Cô muốn nói gì?" Tôi hỏi thẳng.
Phạm Đông Anh bật cười, nụ cười đó như một mũi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của tôi. "Cô Lê ngây thơ thật đấy. Những thứ đó, chẳng qua chỉ là bản sao những gì anh ấy đã từng làm cho tôi mà thôi."
Đầu óc tôi ong ong. Không thể nào.
"Cô nói dối."
"Vậy sao?" Cô ta nhún vai, lấy điện thoại ra. "Hay là chúng ta thử một ván cược nhé?"
Lòng tôi dấy lên một dự cảm chẳng lành.
"Cô nhắn tin cho Gia Khải, nói rằng xe cô bị hỏng trên cao tốc Hà Nội - Hải Phòng. Tôi sẽ nhắn tin nói tôi bị tai nạn xe máy. Xem anh ấy sẽ gọi cho ai trước."
Bàn tay tôi run rẩy, nhưng sự kiêu hãnh cuối cùng không cho phép tôi lùi bước. Tôi không thể thua trước người phụ nữ này. Tôi tin vào tình yêu của Trịnh Gia Khải.
"Được." Tôi đáp, giọng khàn đi.
Cả hai chúng tôi cùng lúc gửi tin nhắn đi.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, cầu nguyện nó sẽ rung lên. Một giây, hai giây, ba giây... trôi qua như cả thế kỷ.
Rồi, điện thoại của Phạm Đông Anh reo lên.
Là nhạc chuông mà tôi đã cài riêng cho số của Trịnh Gia Khải.
Phạm Đông Anh nhếch mép cười đắc thắng, cô ta ung dung bấm nút nghe và bật loa ngoài.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc của Trịnh Gia Khải vang lên, có chút lo lắng: "Đông Anh, em đang ở đâu? Có bị sao không?"
Tất cả sức lực trong tôi như bị rút cạn. Tôi ngồi sụp xuống ghế, tai ù đi, không còn nghe thấy gì nữa.
Chiếc điện thoại của tôi vẫn im lìm, màn hình tối đen.
Nó không bao giờ reo.
---