Bị đuổi khỏi nhà, tôi tìm về với bố mẹ đẻ, nhưng họ đã bị tiền bạc mua chuộc, nhẫn tâm đuổi tôi đi trong đêm mưa.
Bị cả thế giới ruồng bỏ, trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.
Khi mở mắt lần nữa, tôi đã không còn là Khuất Thanh Thảo. Tôi trở thành An Nhiên, một luật sư sắc sảo, quay về để bắt tất cả những kẻ đã phản bội tôi phải trả giá.
Chương 1
Góc nhìn của Khuất Thanh Thảo:
Cuộc hôn nhân tám năm của tôi kết thúc vào khoảnh khắc chồng tôi, Hoàng Thành Doanh, dịu dàng lau đi giọt rượu vang trên khóe môi chị dâu tôi.
Đó không phải là một hành động quá mức thân mật, nhưng trong sảnh tiệc lộng lẫy, dưới ánh đèn pha lê vỡ vụn, nó lại chói mắt một cách kỳ lạ.
"Cảm ơn chú."
Trịnh Hà My, chị dâu góa của tôi, ngước đôi mắt ngấn nước lên, giọng nói mềm mại như một đám mây, mang theo vẻ yếu đuối khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn che chở.
"Không có gì, chị cẩn thận một chút." Giọng của Thành Doanh trầm thấp và dịu dàng, một sự dịu dàng mà tôi đã từng cho rằng chỉ thuộc về riêng mình.
Anh ta rút khăn tay ra, không phải là chiếc khăn lụa mà tôi đã chuẩn bị cho anh sáng nay, mà là một chiếc khăn tay cotton màu xanh nhạt mà Hà My thích nhất.
Mọi người xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt tán thưởng. Trong mắt họ, đây là một cảnh tượng cảm động về tình cảm gia đình, một người chú đang chăm sóc cho người chị dâu góa bụa của mình.
Nhưng chỉ có tôi biết, ánh mắt của Thành Doanh khi nhìn Hà My, chứa đựng một sự phức tạp và ám ảnh mà anh chưa bao giờ dành cho tôi.
Trịnh Hà My, người chị dâu này của tôi, là vợ của anh trai đã qua đời của Thành Doanh. Anh ấy mất trong một tai nạn xe hơi ba năm trước, để lại Hà My và một đứa con trai riêng. Sau đó, Hà My đưa con trai ra nước ngoài sinh sống, cho đến một tháng trước, cô ta đột ngột trở về.
Sự trở về của cô ta giống như một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh của cuộc đời tôi, làm dấy lên những gợn sóng không thể kiểm soát.
Thành Doanh bắt đầu về nhà muộn hơn, trên người luôn thoang thoảng mùi nước hoa quen thuộc của Hà My. Anh ta bắt đầu công khai chăm sóc, bảo vệ cô ta ở mọi nơi, giống như bây giờ.
"Thanh Thảo, em nhìn xem, Thành Doanh thật là một người đàn ông tốt."
Một phu nhân bên cạnh huých nhẹ vào tay tôi, giọng đầy ngưỡng mộ. "Chị dâu góa bụa trở về, cậu ấy vẫn chăm sóc chu đáo như vậy. Em thật có phúc."
Tôi mỉm cười, một nụ cười cứng đờ và trống rỗng.
Phúc sao?
Cơn buồn nôn quen thuộc lại dâng lên trong dạ dày, tôi cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá đè nặng, không thể thở nổi.
Tôi nắm chặt chiếc ly trong tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.
"Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút." Tôi nói nhỏ rồi vội vàng rời đi, không dám nhìn lại cảnh tượng khiến tôi đau lòng đó.
Trong nhà vệ sinh, tôi chống tay lên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương.
Tám năm.
Trong tám năm qua, tôi đã từ bỏ sự nghiệp kiến trúc sư đầy hứa hẹn của mình, trở thành một người vợ nội trợ toàn thời gian, hết lòng chăm sóc cho Thành Doanh và gia đình anh ta. Tôi đã tin rằng mình có một cuộc hôn nhân viên mãn.
Thành Doanh là một người chồng hoàn hảo trong mắt mọi người. Anh ta thành đạt, đẹp trai, và quan trọng nhất, anh ta "chuyên tình" . Anh ta chưa bao giờ có bất kỳ scandal tình ái nào, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ.
Nhưng bây giờ, tôi mới nhận ra, sự "chuyên tình" của anh ta, có lẽ không phải dành cho tôi.
Tiếng bước chân cao gót vang lên ngoài cửa, theo sau là giọng nói chế nhạo của vài vị phu nhân.
"Cô ta vẫn nghĩ mình là nữ chính sao? Ai mà không biết, năm đó người Hoàng Thành Doanh theo đuổi là Trịnh Hà My."
"Đúng vậy, nghe nói lúc đó gia đình họ Trịnh chê nhà họ Hoàng không đủ mạnh, nên mới gả Hà My cho anh trai của Thành Doanh. Bây giờ thì hay rồi, người chồng cũ chết, tình cũ trở thành em chồng. Thật là một vở kịch hay."
"Khuất Thanh Thảo đó cũng chỉ là một người thay thế mà thôi. Nhìn xem, cô ta có nét gì đó giống Trịnh Hà My không?"
Những lời nói đó như những mũi kim vô hình, đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn run rẩy.
Người thay thế.
Hóa ra, trong tám năm qua, tôi chỉ sống trong một ảo ảnh do chính mình tạo ra. Tình yêu mà tôi luôn tự hào, chỉ là một sự lừa dối được dàn dựng công phu.
Cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra. Hoàng Thành Doanh bước vào, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta lộ rõ vẻ lo lắng.
"Thảo, em sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"
Anh ta bước tới, định đưa tay chạm vào trán tôi.
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta.
"Đừng chạm vào em." Giọng tôi khô khốc và lạnh lẽo.
Thành Doanh sững sờ, bàn tay anh ta lơ lửng giữa không trung. "Em sao thế?"
Tôi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, đôi mắt mà tôi đã từng yêu say đắm.
"Hoàng Thành Doanh, anh yêu em, phải không?"
Anh ta dường như không ngờ tôi sẽ hỏi câu này, một thoáng bối rối lướt qua mắt anh ta, nhưng nhanh chóng được che đậy bởi nụ cười hoàn hảo thường ngày.
"Ngốc ạ, nói gì vậy? Đương nhiên là anh yêu em rồi."
Anh ta lại bước tới, muốn ôm tôi vào lòng.
Nhưng tôi đã không còn là Khuất Thanh Thảo của ngày hôm qua nữa. Tấm màn che phủ sự thật đã bị xé toạc, để lộ ra sự thật tàn khốc và bẩn thỉu bên dưới.
"Yêu em?" Tôi cười khẩy, một nụ cười đầy mỉa mai. "Hay là anh yêu khuôn mặt có vài phần giống với chị dâu của anh?"