Lần này, tôi nhìn thẳng vào người chồng bội bạc của mình và nói:
"Mai Minh Quang, chúng ta ly hôn đi."
Chương 1
Trà Diệu Ngọc's POV:
Máu.
Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi tôi, đặc quánh trong cổ họng.
Cơn đau buốt từ bụng dưới lan ra khắp cơ thể, giống như hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ đang cứa vào từng thớ thịt. Tôi nằm co quắp trên sàn nhà kho lạnh lẽo, bẩn thỉu, cố gắng dùng tay bịt chặt vết thương đang không ngừng rỉ máu.
Tôi sắp chết rồi.
Trong khoảnh khắc ý thức sắp tan rã, tôi run rẩy rút điện thoại ra. Màn hình loang lổ vết máu, nhưng tôi vẫn cố gắng bấm vào cái tên quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.
"Mai Minh Quang."
Điện thoại reo lên ba hồi rồi có người bắt máy.
Đầu dây bên kia không có tiếng động, chỉ có sự im lặng chết chóc.
Nhưng tôi biết anh đang nghe.
"Minh Quang... cứu em..." Giọng tôi yếu ớt, đứt quãng, mỗi một chữ thốt ra đều kéo theo cơn đau xé ruột. "Em đang ở... nhà kho bỏ hoang... phía Tây thành phố... Bọn chúng đâm em rồi... Em đau quá..."
Tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Rồi, một giọng nói lạnh như băng vang lên, không một chút cảm xúc, giống như một nhát dao cuối cùng, tàn nhẫn đâm xuyên qua trái tim đã nát tan của tôi.
"Trà Diệu Ngọc, cô lại giở trò gì nữa đây?"
Trò gì ư?
Nước mắt tôi lã chã rơi, hòa cùng với máu, mặn chát và buốt giá. Bảy năm hôn nhân, bảy năm địa ngục, tôi đã quen với sự lạnh lùng của anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, ngay cả khi tôi sắp chết, anh vẫn có thể tàn nhẫn đến vậy.
"Lần này không phải... là trò đùa... Em thật sự... sắp chết rồi..."
"Vậy thì chết đi."
Giọng anh không một chút do dự, sắc bén và tàn độc.
"Đừng làm phiền tôi nữa. Băng Linh không thích ồn ào."
Tút... tút... tút...
Điện thoại bị cúp máy một cách phũ phàng.
Sự lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Thì ra, trong trái tim anh, mạng sống của tôi còn không bằng một phút yên tĩnh của Hà Băng Linh.
Nực cười thật.
Tôi đã yêu người đàn ông này bằng cả sinh mệnh, yêu đến hèn mọn, yêu đến mất cả bản thân. Để rồi đổi lại được gì?
Chỉ là sự ghẻ lạnh, khinh bỉ và một câu "Vậy thì chết đi."
Ý thức của tôi dần mơ hồ. Cơn đau cũng không còn rõ rệt nữa.
Trước khi chìm vào bóng tối vô tận, tôi mỉm cười.
Nếu có kiếp sau, Trà Diệu Ngọc, mày tuyệt đối đừng yêu Mai Minh Quang nữa.
Tuyệt đối không...
...
Một cơn đau nhói ở cổ tay kéo tôi ra khỏi bóng tối.
Tôi giật mình mở mắt, theo phản xạ muốn ngồi dậy nhưng cả người mềm oặt, không còn chút sức lực.
Đây là đâu?
Không phải là nhà kho hôi hám, ẩm ướt. Nơi này là một căn phòng ngủ xa hoa, quen thuộc đến đau lòng.
Là phòng ngủ của tôi và Mai Minh Quang.
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm cửa mỏng, rắc những vệt sáng lấp lánh lên tấm thảm Ba Tư đắt tiền.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi chưa chết ư?
Tôi cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình. Chiếc váy ngủ lụa màu trắng vẫn còn nguyên vẹn, không có một vết rách nào. Bụng dưới phẳng lì, không có vết dao đâm, không có máu.
Chỉ có cổ tay đang bị một bàn tay to lớn, thô bạo siết chặt, đau đến mức hằn lên những vệt đỏ tím.
Tôi run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn vào người đàn ông đang đứng bên giường.
Khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, ánh lên sự chán ghét và khinh bỉ không hề che giấu.
Mai Minh Quang.
Anh ta còn sống.
Và tôi... cũng còn sống.
Tôi đưa tay lên, run rẩy chạm vào khuôn mặt mình. Vẫn là tôi. Nhưng làn da mịn màng, căng bóng, không có dấu vết của bảy năm hôn nhân mệt mỏi và đau khổ.
Tôi vội vàng vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Màn hình sáng lên.
Thứ Năm, ngày 23 tháng 8 năm 20XX.
Tim tôi như ngừng đập.
Đây là thời điểm chúng tôi vừa mới kết hôn được ba tháng.
Tôi đã... tái sinh?
Trở về bảy năm trước, trở về thời điểm bi kịch chỉ mới bắt đầu?
"Trà Diệu Ngọc, cô lại giả vờ chết đấy à?" Giọng nói lạnh như băng của Mai Minh Quang kéo tôi về thực tại. Anh ta siết chặt cổ tay tôi hơn nữa, lực mạnh đến mức tôi tưởng như xương mình sắp gãy. "Cô nghĩ làm như vậy thì tôi sẽ quan tâm đến cô sao? Đừng mơ!"
Cơn đau từ cổ tay truyền đến, nhưng nó không thể nào so sánh được với nỗi đau thấu tim gan ở kiếp trước.
Tôi không còn là Trà Diệu Ngọc ngu ngốc của kiếp trước nữa.
Tôi không còn yêu anh ta nữa.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt không còn sự yếu đuối, cầu xin như trước, mà chỉ còn lại sự căm hận và lạnh lẽo.
"Buông ra." Tôi gằn từng chữ.
Mai Minh Quang có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự phản kháng của tôi. Trước đây, dù anh ta đối xử với tôi tồi tệ thế nào, tôi cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, chưa bao giờ dám phản kháng.
"Cô nói cái gì?" Anh ta nhíu mày, có vẻ không tin vào tai mình.
"Tôi nói, buông tay anh ra!" Tôi dùng hết sức giằng tay ra khỏi cái kìm kẹp của anh ta.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên.
Là một giai điệu du dương, nhẹ nhàng mà tôi đã từng nghe không biết bao nhiêu lần trong bảy năm qua.
Đó là nhạc chuông anh ta cài riêng cho Hà Băng Linh.
Quả nhiên, vẻ mặt lạnh lùng của Mai Minh Quang lập tức thay đổi. Anh ta buông tay tôi ra, sự chán ghét trên mặt biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng và cưng chiều mà tôi chưa bao giờ có được.
"Băng Linh à? Em sao vậy? Gặp ác mộng à? Đừng sợ, có anh đây rồi."
Giọng nói của anh ta ngọt ngào đến buồn nôn.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta, nhìn anh ta vừa đi ra ban công vừa dỗ dành người con gái trong điện thoại. Trái tim tôi, vốn đã chết lặng, lại một lần nữa nhói lên.
Kiếp trước, tôi đã bỏ lỡ điều gì? À, đúng rồi. Đêm đó, Hà Băng Linh cũng gọi điện cho anh ta, nói rằng cô ta gặp ác mộng. Và anh ta, người chồng mới cưới của tôi, đã bỏ mặc tôi một mình trong căn phòng tân hôn lạnh lẽo để đến dỗ dành cô em gái nuôi của mình.
Bảy năm, mọi thứ vẫn không hề thay đổi.
Sự ngu ngốc của tôi cũng vậy.
Nhưng bây giờ, tất cả sẽ kết thúc.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn sóng cuộn trào trong lồng ngực. Khi Mai Minh Quang cúp điện thoại và quay trở lại phòng, tôi đã lấy lại được vẻ bình tĩnh.
"Mai Minh Quang, chúng ta ly hôn đi."
Anh ta sững người, đôi mắt phượng nhìn tôi đầy vẻ dò xét, như thể đang cố gắng tìm ra ý đồ đằng sau câu nói của tôi.
"Cô lại giở trò gì nữa đây? Lạt mềm buộc chặt? Trà Diệu Ngọc, tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với những trò rẻ tiền của cô."
"Tôi không giở trò." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói kiên định. "Tôi nói thật. Tôi muốn ly hôn."
Sự kiên quyết trong mắt tôi dường như khiến anh ta có chút dao động. Nhưng rồi, anh ta nhếch mép cười khẩy, một nụ cười đầy vẻ chế giễu và tự tin.
"Cô yêu tôi đến chết đi sống lại, cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao?"
Yêu đến chết đi sống lại?
Đúng vậy.
Trà Diệu Ngọc của kiếp trước đúng là như vậy.
Gia đình tôi từng là một gia đình danh giá, không hề thua kém nhà họ Mai. Tôi và Mai Minh Quang là thanh mai trúc mã, được hai bên gia đình hứa hôn từ nhỏ. Tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, một tình yêu ngây thơ, trong sáng của một cô bé mười sáu tuổi.
Nhưng rồi, bi kịch ập đến.
Cha mẹ tôi qua đời trong một tai nạn máy bay. Công ty gia đình phá sản. Tôi từ một tiểu thư đài các trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Chính lúc đó, Hà Băng Linh xuất hiện.
Cô ta là con gái của người tài xế đã gây ra tai nạn cho cha mẹ tôi. Sau khi cha cô ta tự tử vì tội lỗi, cô ta được nhà họ Mai nhận nuôi.
Tôi đã từng căm hận cô ta, nhưng rồi tôi phát hiện ra, Mai Minh Quang, người mà tôi yêu thương hết mực, lại dành cho cô ta một tình cảm đặc biệt. Anh bảo vệ cô ta, cưng chiều cô ta, nhìn cô ta bằng ánh mắt mà tôi chưa bao giờ có được.
Trái tim tôi tan nát.
Để giữ được anh, để có thể ở bên cạnh anh, tôi đã vứt bỏ lòng tự trọng của mình, cầu xin bà nội Mai giúp đỡ.
Bà nội là người quyền lực nhất nhà họ Mai, cũng là người duy nhất thực sự yêu thương tôi. Bà đã ép Mai Minh Quang phải thực hiện hôn ước, phải cưới tôi.
Đó là sự khởi đầu cho bảy năm địa ngục của tôi.
Anh ta hận tôi, hận tôi đã dùng bà nội để ép buộc anh ta. Anh ta coi cuộc hôn nhân này là một sự sỉ nhục. Anh ta chưa bao giờ chạm vào tôi, chưa bao giờ cho tôi một chút ấm áp nào.
Mỗi ngày, tôi đều phải chứng kiến anh ta và Hà Băng Linh diễn cảnh anh trai em gái tình thâm, tình cảm mặn nồng.
Tôi đã cố gắng, đã nhẫn nhịn, đã hy vọng rằng một ngày nào đó anh ta sẽ nhìn lại, sẽ thấy được tình yêu của tôi.
Nhưng tôi đã sai.
Tình yêu không thể cầu xin mà có được.
Tôi nhìn Mai Minh Quang, người đàn ông đã chiếm trọn trái tim tôi trong cả hai kiếp, và cảm thấy một sự mệt mỏi chưa từng có.
"Anh có tin hay không, không quan trọng." Tôi nói, giọng đã khàn đi. "Mai Minh Quang, tôi đã quá mệt mỏi rồi. Bảy năm qua, tôi đã sống như một con chó bên cạnh anh. Tôi đã chịu đựng đủ rồi."
Câu nói "bảy năm" của tôi dường như khiến anh ta khựng lại. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. Nhưng sự nghi ngờ vẫn chiếm thế thượng phong.
"Được thôi." Anh ta cười lạnh. "Nếu cô đã muốn diễn, tôi sẽ diễn cùng cô."
Nói rồi, anh ta đi đến bàn làm việc, lấy ra một tờ giấy và cây bút, viết ngoáy vài dòng rồi ném về phía tôi.
"Đơn ly hôn. Ký đi."
Tôi nhìn tờ giấy đơn giản trên giường, rồi lại nhìn anh ta.
"Mai Minh Quang, anh sẽ không hối hận chứ?"
"Hối hận?" Anh ta cười phá lên, như thể nghe thấy một câu chuyện hài hước nhất thế gian. "Trà Diệu Ngọc, người hối hận sẽ là cô. Tôi cá là chưa đầy một tháng, cô sẽ lại quỳ xuống chân tôi, khóc lóc cầu xin tôi quay lại."
"Một tháng?" Tôi nhếch mép. "Không cần lâu như vậy đâu."
Tôi cầm lấy cây bút, không một chút do dự, ký tên mình vào đơn ly hôn. Nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát, không giống như nét chữ yếu ớt, run rẩy của tôi trước đây.
Tôi đưa tờ đơn đã ký cho anh ta.
"Theo luật, chúng ta có một tháng hòa giải. Sau một tháng, nếu không ai thay đổi ý kiến, quyết định ly hôn sẽ có hiệu lực. Trong một tháng này, hy vọng chúng ta không làm phiền đến nhau."
Nói rồi, tôi đứng dậy, đi vào phòng thay đồ, lấy ra một chiếc vali và bắt đầu thu dọn hành lý.
Tôi không có nhiều đồ ở đây. Bảy năm qua, tôi sống trong căn biệt thự này như một người khách trọ. Tất cả những gì thuộc về tôi chỉ có vài bộ quần áo và những cuốn sổ thiết kế mà tôi đã vẽ trong những đêm dài cô đơn.
Khi tôi kéo vali ra khỏi phòng, Mai Minh Quang vẫn đứng đó, dựa vào cửa, khoanh tay nhìn tôi. Ánh mắt anh ta vẫn đầy vẻ chế giễu.
"Cô định đi đâu? Về cái nhà rách nát của cô à?"
Trái tim tôi nhói lên, nhưng tôi nhanh chóng đè nén nó xuống.
"Không phiền anh quan tâm."
Tôi lướt qua anh ta, không thèm nhìn lấy một lần.
Ngay khi tôi bước ra khỏi cánh cửa đó, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi.
Nhưng đây không phải là nước mắt của sự đau khổ.
Đây là nước mắt của sự giải thoát.
Mai Minh Quang, từ nay về sau, Trà Diệu Ngọc tôi và anh, không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.