Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại mười năm trước. Lần này, tôi thề sẽ dùng cả đời để bù đắp, nhưng tôi không ngờ, cô ấy cũng đã trọng sinh. Và bên cạnh cô ấy, đã có một người con trai khác.
Chương 1
Thẩm Thùy My POV:
Vào ngày kỷ niệm 5 năm yêu nhau, ngày tôi hạnh phúc nhất, Trầm Bảo Khánh đã tặng tôi hai món quà. Món quà thứ nhất là cái chết của cha tôi. Món quà thứ hai là mẹ tôi trở thành người thực vật. Tất cả những điều đó đã xảy ra ngay trước mắt tôi.
Buổi sáng hôm đó, ánh nắng rực rỡ và ấm áp. Tôi đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, háo hức chờ đợi để giới thiệu bạn trai tôi, Trầm Bảo Khánh, với gia đình. Chúng tôi đã yêu nhau năm năm, và anh ấy cuối cùng cũng đồng ý đến nhà tôi để bàn chuyện cưới xin.
Cha tôi, người mắc bệnh tim nặng, đã cố gắng gượng dậy, mặc một bộ vest chỉn chu, khuôn mặt ông hiện lên nụ cười hiền hậu. Mẹ tôi thì bận rộn trong bếp, tiếng cười của bà lanh lảnh khắp nhà.
Tôi những tưởng đây sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong đời mình.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, người bước vào không chỉ có Trầm Bảo Khánh trong bộ vest lịch lãm, mà còn có một đám người áo đen mặt không cảm xúc.
Nụ cười trên mặt tôi cứng lại. "Bảo Khánh, họ là ai?"
Anh không trả lời tôi, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cha mẹ tôi rồi dừng lại trên khuôn mặt tôi. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn mà tôi chưa từng thấy. "Thẩm Thùy My," anh nói, giọng điệu xa lạ đến đáng sợ, "cô đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận quà kỷ niệm chưa?"
Chưa kịp để tôi phản ứng, hai người đàn ông áo đen đã bước tới, một trái một phải giữ chặt cha tôi. Cha tôi kinh hãi, hơi thở trở nên dồn dập. "Các người... các người muốn làm gì?"
Trầm Bảo Khánh bước đến trước mặt tôi, bàn tay lạnh như băng của anh ta giữ chặt cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên. "Món quà thứ nhất," anh ta nói, giọng nói thì thầm nhưng lại như sấm sét bên tai tôi, "là để cha cô, Thẩm Chí Viễn, tận mắt chứng kiến con gái cưng của ông ta bị sỉ nhục như thế nào."
Dứt lời, anh ta cúi xuống, đôi môi lạnh lẽo của anh ta hung hăng chiếm lấy môi tôi. Đó không phải là một nụ hôn, mà là một sự cắn xé, một sự sỉ nhục trần trụi.
"Không... đừng..." Tôi liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực của tôi trước mặt anh ta thật yếu ớt.
"Cha... cha..." Tôi nghe thấy tiếng cha tôi thở hổn hển, cơ thể ông run rẩy dữ dội. "Thả con bé ra... Thả nó ra!"
Trầm Bảo Khánh cuối cùng cũng buông tôi ra. Anh ta liếm đôi môi mỏng của mình, nụ cười còn tàn nhẫn hơn. "Thẩm Chí Viễn, ông có cảm thấy quen thuộc không? Mười năm trước, ông cũng đã đẩy cha tôi vào bước đường cùng như vậy, khiến ông ấy phải chứng kiến gia đình tan nát."
"Cậu... cậu là..." Cha tôi trừng lớn mắt, dường như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt ông tái nhợt như tờ giấy.
"Phải," Trầm Bảo Khánh gật đầu, "Tôi là Trầm Bảo Khánh, con trai của Trầm Hạo Nhiên."
"Ầm" một tiếng, cha tôi như bị sét đánh. Ông ôm chặt ngực, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn tột cùng. "Không... không thể nào..."
"Cha!" Tôi hét lên, muốn lao tới nhưng lại bị hai người áo đen giữ chặt.
Sự hỗn loạn trong nhà đã khiến mẹ tôi hoảng sợ chạy ra từ bếp. Khi bà nhìn thấy cảnh tượng này, bà hét lên một tiếng thất thanh, "Chí Viễn! My My!"
Bà hoảng loạn, không biết làm thế nào, trong lúc bấn loạn đã lao ra khỏi cửa, như thể muốn tìm người giúp đỡ.
"Mẹ! Đừng đi!" Tôi gào lên trong tuyệt vọng.
Nhưng đã quá muộn. Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, theo sau là một tiếng va chạm kinh hoàng.
Cả thế giới của tôi như sụp đổ trong khoảnh khắc đó.
Tôi thấy mẹ tôi bay lên không trung như một con bướm gãy cánh, rồi rơi xuống nặng nề trong vũng máu.
"Không!"
Cùng lúc đó, cha tôi, người đang bị giữ chặt, đã chứng kiến tất cả. Cú sốc cuối cùng đã đánh gục ông. Cơ thể ông mềm nhũn, trái tim ngừng đập.
Trong một đêm, tôi mất cả cha lẫn mẹ.
Người đàn ông áo đen buông tôi ra. Tôi lảo đảo chạy đến bên vũng máu, quỳ xuống, hai tay run rẩy không dám chạm vào mẹ. Nước mắt và máu hòa quyện vào nhau.
Tôi quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng đó không hề lay động. "Tại sao? Trầm Bảo Khánh, tại sao?"
Anh ta cười lạnh, nụ cười đó như một con dao sắc bén đâm vào trái tim tôi. "Thẩm Thùy My, cô thật sự nghĩ tôi yêu cô à? Tôi đến để báo thù!"
Anh ta nói, mười năm trước, cha tôi đã đẩy cha anh ta đến bước đường cùng, tuyên bố phá sản rồi tự sát. Mẹ anh ta cũng vì quá đau buồn mà qua đời.
"Vì vậy," anh ta bước tới, ngồi xổm xuống, giọng nói tàn nhẫn đến cực điểm, "tôi đã dành năm năm để dệt nên một vở kịch tình yêu, chỉ để cô cũng phải nếm trải mùi vị gia đình tan nát. Mùi vị thế nào? Có tuyệt vời không?"
Trái tim tôi đã chết. Tôi không còn cảm nhận được nỗi đau nữa, chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tận.
Sau đó, anh ta giam cầm tôi, hành hạ tôi. Tôi tự sát 99 lần, anh ta cứu tôi 99 lần. Anh ta nói chúng tôi sẽ dày vò nhau đến già.
Anh ta không biết, vào năm chúng tôi yêu nhau say đắm nhất, khi anh ta bị suy thận cấp tính, cần ghép thận để duy trì sự sống, chính tôi đã bí mật ký vào đơn hiến tặng.
Bây giờ, trong cơ thể tôi chỉ còn một quả thận.
Và nó đang suy kiệt.
Bác sĩ nói, tôi chỉ còn lại bảy ngày cuối cùng.
Khi Trầm Bảo Khánh đang tận hưởng niềm vui trả thù, một người phụ nữ xinh đẹp bước đến bên cạnh anh ta. Cô ta khoác tay anh ta, nhìn tôi với ánh mắt thương hại và đắc ý. Cô ta là Khuê Thúy Ngọc, vị hôn thê mà Trầm Bảo Khánh luôn giấu kín.
"Khánh, anh xem cô ta kìa, thật đáng thương," Khuê Thúy Ngọc nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng lại chứa đầy nọc độc. "Nhưng cô ta cũng đáng đời. Ai bảo cha cô ta lại độc ác như vậy."
Trầm Bảo Khánh ôm eo cô ta, ánh mắt nhìn tôi không một chút ấm áp. "Đừng bận tâm đến cô ta. Ngọc, em phải chăm sóc tốt cho bản thân. Trái tim trong lồng ngực anh là của em, anh sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào."
Nghe những lời này, tôi đột nhiên bật cười. Tiếng cười của tôi khô khốc và chói tai trong căn phòng tang tóc này.
Tôi cười đến mức ho ra máu, những giọt máu đỏ tươi bắn tung tóe trên sàn nhà lạnh lẽo.
Trái tim của anh là của cô ta?
Trầm Bảo Khánh, anh thật sự ngu ngốc hay là quá tự tin?
Anh có biết rằng, người phụ nữ bên cạnh anh, Khuê Thúy Ngọc, chưa bao giờ hiến thận cho anh không?
Người thực sự cứu mạng anh, chính là tôi, người mà anh hận thấu xương, người mà anh muốn dày vò đến chết.
Nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết.
Tôi muốn anh sống trong sự lừa dối này mãi mãi, ôm lấy kẻ mạo danh và sống trong sự dằn vặt vì đã hủy hoại ân nhân cứu mạng mình.
Tôi nhìn anh ta, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ, nhưng trong mắt lại là sự trống rỗng chết chóc.
Bảy ngày.
Chỉ còn bảy ngày nữa thôi.
Trầm Bảo Khánh, trò chơi này, sắp kết thúc rồi.